Cố Đình Hoài quét tuyết trong sân xong, lau mồ hôi trên trán, hô vào trong nhà: “Bé ơi, đi thôi!”
“Vâng, tới đây!” Theo sau tiếng đáp lại, một người phụ cao gầy dáng người mảnh khảnh yểu điệu xốc rèm cửa dày đi ra.
Cô sinh ra đã có một khuôn mặt trái xoan trắng nõn, trên mặt điểm xuyết hai con mắt trong trẻo như mèo con, đen kịt như mực, chóp mũi thẳng tắp thanh tú có mồ hôi, môi đỏ mọng như hoa đào, cả người ở trong tuyết trắng tựa như một gốc hồng mai ngạo nghễ.
Cố Đình Hoài thu hồi ánh mắt khỏi Cố Nguyệt Hoài, hô: “Đi nhanh nào, hôm nay muộn quá rồi.”
“Biết rồi biết rồi.” Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, cùng Cố Đình Hoài giẫm trên tuyết đọng dọc đường đi đến công xã.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây