Cố Chí Phượng lắc đầu, từ chối nói: “Không cần, cha và anh cả của con tới đó là được rồi, con đừng đi.”
Ông ấy xem con gái của mình như báu vật, nếu đã nghi ngờ trong lòng Nhiếp Bội Lan còn có ác ý, tất nhiên là ông ấy không muốn cô đi tới để mạo hiểm. Đại viện Ủy ban Cách Mạng huyện đầy rẫy những người cầm súng, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?
Cố Đình Hoài cũng không tán thành nói: “Đúng vậy, bé à, em còn phải đi làm nữa mà, đến đó làm gì?”
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày lại, khẽ thở dài, nói: “Được rồi, vậy con không đi. Ngày mai, hai người nhớ phải cẩn thận một chút, quan sát thử xem có phải là cô cả gọi Chu Phong tới ăn cơm không nhé.”
Vốn dĩ cô nghĩ pha trộn một trò hay. Nếu đã như vậy, cô sẽ không đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây