Nhiếp Bội Lan biết thái độ Cố Chí Phượng đã mềm mỏng hơn, con ngươi lóe lên, bà ta lau nước mắt ở khóe mắt, nói: “Nhìn xem, đã qua nhiều năm không gặp như vậy, lão tứ đã xa cách với chị rồi. Như vậy đi, tìm lúc nào đó, mọi người tới nhà chị ăn bữa cơm, chị cả sẽ làm chủ, để chị em chúng ta ôn lại chuyện cũ, có được không?”
Bờ môi của Cố Chí Phượng mấp máy, không biết nên đồng ý hay không nên nữa. Nhưng Nhiếp Bội Lan cũng đã quyết định thay ông ấy: “Được rồi, chúng ta đã bàn xong rồi. Vậy ngày mai, trưa mai tới đi. Hai người đến trước cửa Ủy ban Cách Mạng huyện chờ nhé.”
Cố Chí Phượng nhìn thoáng qua phương hướng của Nhật Báo Quần Chúng, ông ấy lắc đầu nói: “Bé còn phải đi làm nữa, không có thời gian đi đâu.”
Tay của Nhiếp Bội Lan dừng lại, thứ mà bà ta muốn câu chính là con cá này, cô mà không đến thì làm sao thành công đây?
Giọng nói của bà ta trầm xuống, hơi mất hứng nói: “Lão tứ, có phải là em không muốn bỏ qua cho chị cả hay không? Có phải là em đã quên lúc còn bé là ai đã ôm em, đút em ăn, mớm nước cho em uống và ru em ngủ hay không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây