Sắc mặt của Nhiếp Bội Lan tái nhợt lại chuyển sang đỏ, đỏ lại chuyển sang trắng.
Điều mà bà ta hận nhất chính là xuất thân lai lịch của mình. Bây giờ, nó lại bị Cố Nguyệt Hoài dửng dưng vạch trần ra như thế. Bà ta có cảm giác như bản thân bị nướng ở trên lửa, sát khí tràn ngập muốn giết người. Nếu câu nói cuối cùng bị lan truyền ra ngoài, nó sẽ gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của Đỗ Kim!
Đồ đê tiện này khá lắm. Bà ta không nên để cho cô tới đây để bị cô bắt sống mà!
Chu Dung Dung ngửa đầu, khuôn mặt của cô ấy sùng bái nhìn Cố Nguyệt Hoài. Nếu cô ấy cũng có sự quyết đoán như thế, vậy thì trước kia cô ấy cũng sẽ không bị người khác chế giễu vì thân hình mập mạp của mình rồi, xem ra điều mà cô ấy phải học còn rất nhiều.
Dù sao thì Đỗ Yên Vân cũng còn trẻ, sau khi cô ta nghe được những lời này, trái tim của cô ta bắt đầu đập thình thịch, làn da từ cổ đến mặt đều đỏ lên như sắp nhỏ máu vậy. Cô ta chú ý đến tới ánh mắt khiển trách của những người xung quanh, cô ta cũng chỉ có thể lắp bắp nói: “Tôi... Tôi không có... Không phải, không phải...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây