Cố Nguyệt Hoài cười tủm tỉm lắc đầu: “Bí thư chi bộ khách sáo quá rồi, đã nhận nhiệm vụ thì phải hết lòng làm việc, huống chi tôi cũng đâu phải là tôi làm không công, một ngày hai mươi lăm công điểm, ai mà không ghen tị chứ?”
Vương Bồi Sinh nói với giọng điệu chân thành: “Cô nghiêm túc hoàn thành công việc cũng là một loại cống hiến đối với đại đội.”
Cố Nguyệt Hoài thận trọng hé miệng cười khẽ.
Vương Phúc ngẩng đầu ưỡn ngực, có chút tự hào nói: “Nếu bức tranh tường của chúng ta đã hoàn thành, vậy thì tôi sẽ báo lên công xã, để công xã đến kiểm nghiệm, nếu đạt tiêu chuẩn thì sẽ vô cùng quang vinh. Đến lúc đó, nói không chừng các đại đội khác sẽ tới tham quan đấy!”
Nói thì nói thế, nhưng ông ta đã nắm chắc chín mươi phần trăm có thể được công xã khen thưởng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây