Nói xong, Điền Tĩnh đi thẳng về phía đội dân quân mà không quay đầu lại.
Cố Duệ Hoài ngơ ngác nhìn bóng lưng đã đi xa của cô ta, đôi mắt của anh ta vô hồn, có thì chỉ còn lại sự trống rỗng, giống như thể bị móc rỗng linh hồn, đôi môi của anh ta vô thức mấp máy, chậm rãi thốt ra một câu: “Chưa bao giờ thích anh sao?”
Điền Tĩnh đã đi xa, đột nhiên trước mắt Cố Duệ Hoài tối sầm, cả người của anh ta ngã xuống đất.
“Thằng hai!” Cố Đình Hoài hét to rồi lao đến.
Cố Tích Hoài cũng kinh ngạc, đây là không thể chấp nhận được sự thật rồi ngất đi sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây