Điền Tĩnh lại vô cùng bình tĩnh, cô ta nói: “Chú không biết sao? Chú Cố, không nên nói gì quá sớm đâu, chẳng lẽ kho báu này không phải tự tay chú chôn sao? Khi còn bé cháu đã tận mắt nhìn thấy, chú đừng ngụy biện nữa.”
Khóe miệng Cố Chí Phượng co rút, bị lời nói của Điền Tĩnh làm cho bối rối.
Nếu ông ta không phải đương sự, nhìn vẻ mặt Điền Tĩnh, chỉ sợ cũng có thể tin lời nói bậy bạ này của cô ta rồi.
Lúc này, một tràng vỗ tay nhẹ nhàng vang lên.
Điền Tĩnh quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài đang vỗ tay, cô đang mỉm cười, không hề hoảng loạn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây