Mặc dù cô biết Trình Lăng không phải là người tầm thường, nhưng nghĩ đến anh ta có thể sống trong “khu Đề Quang”, phải là một người như thế nào mới có thể ở một nơi như thế, thêm nữa vì sao anh ta lại tùy tiện bán đồng hồ cho mình?
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, một tay xách giỏ, một tay nắm lấy tay của Yến Thiếu Đường dắt cô bé đi theo con đường nhỏ về hướng khu Đề Quang.
Đi sớm về sớm, nói không chừng hôm nay còn có thể bắt chuyến xe lửa đêm để trở về nhà.
Khu Đề Quang hơi xa, ước chừng đi hơn ba mươi phút rồi mà vẫn chưa tới.
Yến Thiếu Đường không than khổ cũng không than mệt, đợi đến lúc Cố Nguyệt Hoài phản ứng kịp thì mặt của cô bé đã trắng bệch.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây