Cố Nguyệt Hoài cười khẽ rồi gật đầu, sau khi đóng cửa lại, nụ cười trên mặt cũng chợt tắt.
Cô quay đầu nhìn về phía Yến Thiếu Đường, chỉ thấy cô bé đang nhìn cô, tuy rằng ánh mắt có hơi lơ đãng, nhưng mà lúc nhìn thấy dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê này càng khiến cho người ta đau lòng, Cố Nguyệt Hoài khẽ mỉm cười, cầm bình sành chứa nước giếng trong không gian lên.
“Thiếu Đường, ngoan ngoãn uống nước nhé.” Cô đút nước đến bên miệng của Yến Thiếu Đường, cô bé mở miệng uống, có lẽ nước giếng có vị ngọt khiến cho cô bé có vẻ thích, ừng ực uống hết phân nửa, cuối cùng vẫn là Cố Nguyệt Hoài ngăn lại, cô bé mới dừng lại.
Trong khi chờ đến lúc ăn cơm tối, Cố Nguyệt Hoài lại kể cho Yến Thiếu Đường nghe mấy câu chuyện ngắn.
Tuy rằng biết cô bé nghe không hiểu, cũng nghe không đi vào, nhưng cố gắng nói chuyện nhiều hơn với cô bé cũng là rất có ích.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây