Nghe xong lời này, ông Phùng gật đầu: “Lời này của cô quả thật không sai, chẳng qua nếu như Ngọc Yêu Nương vì yêu Khương Bính Nhung nên mới luôn ở lại bên cạnh gã ta, vậy thì tôi không còn cách nào để giết Khương Bính Nhung cùng được.”
Cố Nguyệt Hoài bật cười, người có thể nói ra những lời như vậy mà không hề thay đổi sắc mặt, cũng chỉ có mỗi ông Phùng.
Nếu đề tài đã nói đến nước này, Cố Nguyệt Hoài liền hỏi: “Rốt cuộc tính tình của Kỷ Nhiên như thế nào? Bà ta thế mà lại có thể chịu đựng được việc bên cạnh chồng mình lúc nào cũng có một người phụ nữ khác theo đuôi không rời một tấc, hơn nữa hai người còn sinh sống dưới một mái hiên nữa?”
Ông Phùng lắc đầu: “Kỷ Nhiên này tuy rằng mới gả cho Khương Bính Nhung được mấy năm, nhưng trong các trường hợp bình thường đều không ra dự tiệc, xưa nay thần long thấy đầu không thấy đuôi, tính tình cô ta như thế nào đoán chừng chỉ có mỗi cô ta biết được.”
“Chẳng qua, nếu như cô ta có thể bán đứng nhà họ Yến đã che chở cho mình nhiều năm, chỉ vì giúp đỡ nhà họ Khương, liền biết cô ta không phải thứ tốt lành gì, thứ đồ không tim không phổi, vong ân bội nghĩa, không có gì đáng nhắc tới.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây