Ông Phùng nhất thời tụt hứng, ông chắp tay ra sau lưng, nhìn chằm chằm vào Cố Nguyệt Hoài: “Cô bé, cô đang chất vấn tôi sao? Ông già này luôn nhất ngôn cửu đỉnh. Chỉ cần cô có thể khiến Hữu Công tỉnh lại, ta sẽ làm huynh đệ kết bái!”
Giọng ông sang sảng như chuông đồng, tuy đã lớn tuổi nhưng toàn thân vẫn toả ra khí chất cao nhân dưới bộ trang phục nhà Đường thẳng thớm.
Cố Vĩ nhận thấy ông Đường mất hứng, vội nói: “Ông Phùng, quân y Cố năm nay mới mười chín tuổi. Cô ấy còn trẻ, chưa trải sự đời, không biết địa vị của ông, ông đừng chấp nhặt với cô ấy nhé.”
Dứt lời, Cố Vĩ đến bên Cố Nguyệt Hoài, hạ giọng nói: “Quân y Cố, ông Phùng bướng bỉnh lắm. Khi làm bạn với ai đó, ông ấy không bao giờ quan tâm đến địa vị hay thân phận người ta. Cô không cần băn khoăn, cứ nhận lời là được, cô không thiệt gì đâu.”
Nói xong, ông lại sợ cô gái trẻ này không hiểu chuyện, không hiểu ý ông nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây