Cố Vĩ gật đầu lịa lịa, hào hứng giơ nắm đấm, vội nói: “Dễ mà dễ mà, chỉ cần lãnh đạo không sao thì chúng ta muốn nói gì cũng được. Cần dùng dược liệu gì cũng không phải khách khí! Trong khoảng thời gian này xin làm phiền quân y Cố ở lại nơi đây.”
Nhưng, vừa dứt lời, ông lại sực nhớ tới Lovshkin vẫn đang chờ đợi để thương lượng mua bán lương thực, vẻ mặt hơi biến sắc.
Cố Vĩ nhíu mày, có phân khó xử: “Quân y Cố, cô cũng biết mục đích Lovshkin đến đây chuyến này đấy. Không thể tỏ thái độ coi nhẹ nước E được. Hơn nữa, mua lương thực là một việc rất quan trọng với quần chúng nhân dân. Nếu việc mua bán ngoại giao này rơi vào tay phe Khương thì phe Tần chúng ta sẽ gặp bất lợi rất lớn. Nếu lãnh đạo không tỉnh lại…”
Càng nói, sấc mặt ông càng trở nên nặng nề, nghĩ đi nghĩ lại, ông không khỏi cười khổ.
Không ngờ vừa mới vui lên một chút thì lại gặp phải vấn đề nan giải này. Trì hoãn cuộc hẹn với Lovshkin thêm một ngày là điều bình thường, nhưng cứ kéo dài không quan tâm thì không ổn. Chưa cần bàn đến thái độ của Lovshkin, ngay cả phe Khương cũng sẽ nuốt không trôi cục tức này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây