Vẻ mặt Cố Vĩ tràn đầy sự xót xa, ông nhìn sang ông cụ mặc áo trắng: “Sao… Tại sao lãnh đạo lại ra nông nỗi này?”
Ông cụ tỏ vẻ nghiêm trọng, lắc đầu: “Hoàn toàn không thể tìm ra manh mối dẫn đến chứng bệnh này. Đã tìm đến rất nhiều bác sĩ nhưng không làm được gì, đến nay chỉ là giữ hơi tàn mà thôi, sợ là không kéo dài nổi hai ngày nữa.”
Cố Vĩ rưng rưng nước mắt, cơ thể mình đồng da sắt dù ra chiến trường cũng không chảy máu hay đổ lệ, nhưng giờ phút này lại khẽ cong xuống.
Đối với những người như ông, điều buồn nhất trên đời chính là những người đồng chí chiến hữu từng cùng mình xông pha chiến trường, đồng lòng giết địch lại sắp sửa đi trước mình một bước. Bọn họ không chết dưới tay kẻ thù mà chết bởi âm mưu kế sách của người mình với nhau.
Yến Thiếu Ngu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, không hề thương hại cho bộ dạng của Tần Hữu Công.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây