Khoảng chừng năm phút sau, Yến Thiếu Ngu trở về rồi, sắc mặt vừa uể oải vừa nghiêm túc, trong tay vẫn còn cầm trang bị cần thiết để xuống biển, mặc vào một cách nhanh nhẹn, máu tóc đen rối bời, ướt nhẹp bởi nước mưa, dính lên vầng trán trắng nõn của anh.
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài có hơi lạnh lẽo, đứng dậy rồi nhìn ra phía ngoài một cái, cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Thuyền quân đội chúng ta nhận được một tín hiệu vô tuyến cầu cứu yếu ớt, có một chiếc du thuyền nhập cảnh từ nước E đụng phải đá ngầm, sắp bị đắm rồi, chúng ta phải lập tức triển khai cứu viện!” Giọng Yến Thiếu Ngu vô cùng trầm trọng.
Đồng tử Cố Nguyệt Hoài co lại, đôi môi đỏ cũng không khỏi mím chặt: “Du thuyền va phải đá ngầm?”
Yến Thiếu Ngu gật đầu, nét mặt anh nghiêm túc, chìa tay qua nắm chặt vai cô: “Đúng, thuyền chúng ta phải tăng tốc chạy đến địa điểm xảy ra sự cố, A Nguyệt, em cứ đợi ở đây đi, nếu thực sự không thoải mái thì vào không gian Tu Di, chuyện sau đó anh sẽ giải thích sau.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây