Cố Nguyệt Hoài cảm nhận được lưng của Yến Thiếu Ngu căng thẳng, cả người căng lên như dây đàn, trong lòng cô thở dài, kiềm chế lại cảm xúc, nhỏ giọng nói: “Không nói chuyện này nữa, chuyện đã xảy ra, có nghĩ nữa cũng chỉ là tự tìm phiền não mà thôi.”
Cô buông lỏng cánh tay đang ôm anh ra, ngước mắt lên nhìn anh: “Anh nói cho em biết, Lăng Gia gửi điện báo nói gì?”
Đôi mắt của Yến Thiếu Ngu tối xuống, không nói lời nào, một lúc sau anh ôm lấy cô đi về phía giường.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, lấy chăn đắp lên cho cô: “Bọn họ đã về thủ đô, bây giờ em cần nghỉ ngơi, nghe lời, nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì nữa, mọi chuyện đã có anh lo.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn chằm chằm vào anh một lúc, khẽ gật đầu, nghe lời nhắm mắt lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây