Phan Ngọc Lương nghe thành viên trong đại đội nói, anh ta choáng váng, những gì bọn họ nói hoàn toàn khác với những gì Điền Tĩnh đã nói!
Lúc này, Cố Nguyệt Hoài tiếp tục giáng thêm một đòn nói: “Đồng chí Phan Ngọc Lương, tôi là quân y của quân khu số 8 và được quốc gia trao tặng quân hàm trung úy. Nếu không có chứng cứ thì anh có biết tùy tiện vu khống một sĩ quan có tội danh gì hay không?”
Đôi chân của Phan Ngọc Lương mềm nhũn, chính anh ta cũng xuất thân từ nhà làm quan nên tất nhiên là anh ta hiểu rõ tội danh này là gì.
“Tôi... Tôi... Rất xin lỗi.” Phan Ngọc Lương là một người thức thời. Trong tình huống này, anh ta cũng không tiếp tục kiên trì chất vấn nữa, vội vàng thay đổi chủ đề: “Đồng chí công an nhân dân, vừa rồi là tôi nhất thời không lựa lời nói và hiểu lầm đồng chí Cố!”
“Cái chết của Điền Tĩnh cũng hoàn toàn không có gì liên quan tới tôi cả. Hai người cũng không thể nghe lời nói từ một phía của Lăng Gia! Trong bụng của cô ấy còn có đứa con của tôi. Hiện tại, người đã chết mà không rõ nguyên nhân, đứa bé cũng không còn nữa, tôi mới thật sự là người bị hại!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây