Yết hầu anh ta không ngừng nhấp nhô: “Tiểu, Tiểu Tĩnh... Chuyện này… Sao có thể? Làm sao có thể?”
Anh ta chăm chú nhìn thi thể Điền Tĩnh, thân thể vô thức lui về phía sau, miệng khô khốc.
Cố Nguyệt Hoài nhìn Phan Ngọc Lương đang không ngừng lùi lại, không dám bước lên phía trước, trong lòng lạnh lùng cười.
Cô còn tưởng rằng trước khi chết Điền Tĩnh đã tìm được chân ái, không ngờ, cái gọi là chân ái chỉ là một người nông cạn, lúc người còn sống thì yêu túi da bên ngoài, hoặc yêu đứa nhỏ trong bụng cô ta, bây giờ lại chẳng khác gì người bình thường khác, bài xích thi thể của cô ta.
Kỷ Vĩ Cần là người có tính tình sáng sủa, không quen nhìn dáng vẻ này của Phan Ngọc Lương, anh ấy khoanh tay trước ngực, lớn tiếng nói: “Phan Ngọc Lương, anh đúng là khiến cho thủ đô chúng tôi mất mặt, người đang bị treo trên cây kia là người phụ nữ của anh, lại còn là người phụ nữ đang mang thai đứa nhỏ, lúc này anh sợ hãi cái rắm? Còn không mau đi lên đỡ người xuống, cứ để treo như vậy cho người ta nhìn chằm chằm giống xiếc khỉ à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây