Vẻ mặt Điền Tĩnh điên cuồng, thê lương như ác quỷ.
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, Điền Tĩnh thực sự không thích hợp, rõ ràng là một người sống sờ sờ, nhưng biểu hiện lại tựa như lệ quỷ đòi mạng. Cô kéo Yến Thiếu Ngu lùi lại mấy bước, dùng nhánh cây dây leo khóa càng chặt Điền Tĩnh lại, phòng ngừa cô ta chó cùng rứt giậu.
Yến Thiếu Ngu nhìn tia máu đỏ tươi trong mắt Điền Tĩnh, nhíu chặt lông mày: “Cô có bệnh điên à?”
Câu nói này của anh giống như mở ra sự tuyệt vọng của Điền Tĩnh: “Tao không điên! Tao không điên! Kẻ điên chính là chúng mày! Tao là người xuyên việt, là đứa con của vận mệnh! Thế giới tiểu thuyết này nên xoay quanh tao! Không không, Tống Kim An đâu? Tống Kim An đâu rồi?”
Điền Tĩnh không ngừng giãy dụa, gai trên cành táo khảm vào trong da thịt cô ta, siết ra những vết máu chói mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây