Sân nhà họ Điền sát vách vừa mới được dọn dẹp sơ qua, đại thiếu gia mười ngón không dính nước mùa xuân như Phan Ngọc Lương suýt chút nữa mệt mỏi không duỗi thẳng eo được, nhưng khi nhìn thấy Điền Tĩnh đang lau bụi với cái bụng to thì anh ta không thể phàn nàn được nữa.
Phan Ngọc Lương mím môi nhìn Điền Tĩnh, trên mặt hiện ra vẻ chờ mong, giọng điệu cũng có chút lấy lòng: “Tiểu Tĩnh, chờ xử lý xong Cố Nguyệt Hoài, chúng ta trở lại thủ đô đi, dưỡng thai thật tốt rồi sinh đứa nhỏ ra, được không em?”
Sự quen biết của anh ta và Điền Tĩnh như một tuồng kịch, lúc đó cô ta đang tìm người đoán mệnh ngay trên đầu đường.
Lúc ấy, cái người đeo kính râm, đội mũ thần côn kia đã chỉ vào anh ta nói một câu: “Chính là anh ta.”
Anh ta nghĩ mình sẽ vĩnh viễn không quên ánh mắt của Điền Tĩnh khi quay đầu nhìn về phía mình, mừng rỡ, ỷ lại, tựa như anh ta là tất cả những gì cô ta có. Lúc đó, dường như Phan Ngọc Lương đã bị thứ gì đó đánh trúng trái tim, sau đó mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của anh ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây