Khi Tống Nam Đình gặp Lục Kiến An, cả hai đều đang ở trong hoàn cảnh vô cùng khốn khổ. Khi ấy, cô bị người ta lợi dụng triệt để, rơi vào đáy vực tuyệt vọng, còn anh thì cô đơn ngã bệnh, nằm liệt trên giường.
Anh thương xót cô, đau lòng vì cô, yêu cô bằng cả trái tim, đưa cô thoát khỏi vũng lầy tối tăm khiến quãng đời còn lại của cô bừng sáng rực rỡ.
Hai người ân ái sâu đậm, tâm đầu ý hợp, trở thành cặp đôi kiểu mẫu nổi tiếng trong quân đội.
Chỉ tiếc rằng, họ gặp nhau quá muộn, mạng sống của người đàn ông lại quá ngắn ngủi. Những ngày tháng hạnh phúc còn chưa kịp kéo dài thì anh đã vĩnh viễn rời xa cô.
Mở mắt ra, Tống Nam Đình phát hiện mình đã quay về năm 1974.
Mẹ chồng tương lai dùng lời ngon ngọt dụ dỗ, khuyên cô kiên nhẫn chờ đợi, bắt cô làm trâu làm ngựa; trong khi mẹ ruột thì như hổ đói rình mồi, ép cô bán thân kiếm tiền.
Tống Nam Đình lạnh lùng nói: “Đám người này đúng là bị chiều hư rồi!”
Không chút nương tay, cô dẫm đạp lên đám người cực phẩm, vả mặt tra nam, vét sạch tài sản của nhà chồng chưa cưới lẫn nhà mẹ đẻ, sau đó dứt khoát lên phương Bắc tìm kiếm Lục Kiến An.
Cô muốn ở bên anh, quản lý anh, giữ anh mãi mãi bên mình, cùng sống đến bạc đầu.
Trong buổi liên hoan giao lưu của quân đội, khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn đang tiến về phía mình, trái tim Tống Nam Đình đập thình thịch không kiểm soát nổi.
——
Lục Kiến An là chàng lính trẻ tuổi, độc thân và triển vọng nhất trong quân đội.
Trong suy nghĩ của anh, phụ nữ luôn đồng nghĩa với rắc rối mà gần gũi phụ nữ chỉ khiến người ta chuốc lấy bất hạnh.
Cho đến ngày anh gặp Tống Nam Đình trong buổi liên hoan ấy.
Trái tim cứng cỏi, thô ráp của người đàn ông mạnh mẽ cũng mềm nhũn lại như nước, những nguyên tắc từng khắc sâu trong lòng bỗng chốc trở nên vô nghĩa.
Anh yêu Tống Nam Đình, yêu đến mức có thể liều mạng vì cô.
Anh muốn để cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trong khu gia đình quân nhân.
Chỉ là… nhìn người đàn ông hoang dã này, ngày càng biết cách quyến rũ, ngày càng khó thỏa mãn...
Tống Nam Đình xoa thắt lưng, bất lực thở dài: “Thôi bỏ đi.”