Chí Viễn một mạch lái xe đến cổng khu nhà Vạn Tuyết Ninh, sau đó dừng xe.
“Chí Viễn...” Vạn Tuyết Ninh còn muốn nói gì đó.
Mặt Chí Viễn lạnh như băng: “Thái độ của tôi đã rất rõ ràng rồi, giữa chúng ta không có bất kỳ khả năng nào cả, cô xuống xe đi, sau này đừng đến làm phiền người nhà tôi nữa.”
“Nhưng mà Chí Viễn...” Vạn Tuyết Ninh vừa gấp vừa ấm ức: “Anh thật sự không suy nghĩ kỹ lại một chút sao? Em có thể nói với bố em, bật đèn xanh cho luận văn và chức danh của anh.”
“Không cần đâu. Tôi chỉ đưa cô đến đây thôi, cô xuống xe đi.” Biểu cảm của Chí Viễn không có một chút thay đổi nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây