Đèn hoa vừa lên, Chí Viễn cười rạng rỡ: “Không có mà! Anh rất vui.”
Được rồi, Tình Thiên mím môi, nếu Chí Viễn không muốn nói, cô đương nhiên sẽ không đường đột hỏi thêm.
Chí Viễn thấy cô như vậy, lập tức lại cười nói: “Vốn dĩ có một chút, nhưng bây giờ không còn nữa rồi.” Nói xong, còn nhấn mạnh một câu: “Thật đấy.”
Tình Thiên lúc này mới cười. Anh vui rồi, là tốt rồi nhỉ.
“Đi, chúng ta đi ăn cá luộc Tứ Xuyên.” Chí Viễn biết cô thích ăn cá.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây