Sau đó Chưởng Châu vẫn còn hơi lo lắng, trên xe hỏi anh trai: “Anh, nếu họ lợi hại như vậy, mà anh lại vừa mới đến bệnh viện, họ có làm gì anh không?”
“Không sợ, Chưởng Châu.” Chí Viễn bình tĩnh lái xe, nói: “Anh trai em dựa vào chuyên môn để kiếm cơm, không sợ gì cả.”
Anh từ nhỏ đã học được cách hiểu chuyện, lớn lên ở đơn vị càng biết cách đối nhân xử thế, nhưng nếu có người muốn mạo phạm người nhà anh, vậy thì cũng không cần phải giữ giới hạn hiểu chuyện này nữa, cá chết lưới rách cũng không phải chuyện gì to tát.
Chưởng Châu nghĩ lại, cũng đúng, an ủi anh trai: “Anh, nếu lãnh đạo đơn vị của anh không nói lý lẽ, thật sự làm anh không ở lại được nữa, anh cứ về nhà kế thừa công ty và gia sản của mẹ đi!”
Chí Viễn nghe xong liền bật cười: “Anh trai em hèn nhát vậy sao? Rơi vào tình cảnh kế thừa gia sản của mẹ rồi à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây