“Con biết rồi, mẹ.” Không hiểu sao, trong giọng nói của Lâm Thanh Bình, Chí Viễn đọc được nỗi buồn và sự mệt mỏi sâu sắc. Đây là “hình phạt” khắc sâu trong tâm trí cậu hơn nhiều so với việc bố Cố đánh cậu một trận hay bắt cậu đứng úp mặt vào tường cả ngày.
Có lẽ, sau khi bị bố Cố phạt, cậu vẫn sẽ ra ngoài bán đá bào, nhưng sau khi được Lâm Thanh Bình ôm và nói như vậy, trong lòng cậu lại nghĩ, hay là sau này không bán đá bào nữa, cũng không ra khỏi đảo chơi bời nữa.
Thực ra, đến giờ cậu vẫn chưa hiểu, rốt cuộc Lâm Thanh Bình giận vì chuyện gì. Cậu suy nghĩ mãi, chắc có lẽ là vì chuyện bán đá bào...
“Mẹ rất thích, cảm ơn con, Chí Viễn.” Lâm Thanh Bình cầm chiếc trâm cài áo trên bàn lên, mỉm cười, “Hôm nào mẹ ăn mặc thật đẹp, sẽ đeo nó.”
“Mẹ, mẹ mặc gì cũng đẹp!” Chí Viễn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mẹ cậu cũng cười rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây