Anh ghé sát mặt vào cô, “Em đập đi.”
Lâm Thanh Bình ôm bình hoa trong lòng, trừng mắt nhìn đôi mắt đen láy của anh trong ánh đèn pin, bình hoa này, không đập xuống được…
Cố Quân Thành lấy bình hoa của cô đi, “Có bị thương không?”
Vừa nói vừa bế cô lên, “Lớn từng này rồi, không chỗ này thương thì chỗ kia thương, thư anh để lại lúc đi em đã đọc chưa?”
Thư gì? Thư viết cho chính anh à?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây