Vẻ mặt Lâm Thanh Bình đầy oán niệm nhìn anh: Buồn cười lắm sao?
Sao lại cảm thấy anh đối với chuyện này không có một chút mong chờ? Không thể làm anh còn rất vui vẻ? Nếu không, anh vẫn luôn không cười, lúc này lại cười?
Cố Quân Thành thấy cô như vậy, càng buồn cười hơn, nhưng cố nén lại, “Lâm Thanh Bình, anh thật sự không nhìn ra đấy!”
“Không nhìn ra cái gì?” Lâm Thanh Bình nhăn nhó mặt mày.
“Không nhìn ra em là...” Nói đến đây lại dừng lại, anh không nói tiếp nữa, quay đầu, nhìn thấy thuốc trên bàn, ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm khắc, “Em uống thuốc chưa?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây