Mí mắt nặng trĩu, cơ thể hoàn toàn rã rời, chẳng còn chút sức lực nào.
Sau một hồi, tiếng gọi bên tai dần im bặt. Ý thức của Lâm Ngọc Kiều vẫn có thể cảm nhận được tiếng bước chân người bên cạnh, từ gần đến xa, cuối cùng rời khỏi cô.
Ở gian phòng nữ thanh niên trí thức, Trần Anh - người có nước da đen sạm vì ngày ngày lao động ngoài đồng - vung hai bím tóc ngắn ngủn của mình rồi bước ra ngoài.
Gương mặt cô ấy mang theo vẻ lo lắng, hướng ánh mắt đến một nữ thanh niên trí thức khác đang ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ nát.
“Thanh Thanh, sao Ngọc Kiều vẫn chưa tỉnh lại vậy? Hay em vào xem lại đi, nếu cô ấy cứ hôn mê thế này, ngày mai làm sao ra đồng làm việc được?”
Người được gọi là Hồ Thanh Thanh đang nhai dở miếng bánh ngô, nghe vậy lập tức ngẩng lên, bình tĩnh nói: “Em đã bắt mạch cho cô ấy rồi, yên tâm đi, một lát nữa sẽ tỉnh thôi, không ảnh hưởng đến công việc đâu.”
Nghe vậy, Trần Anh mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu rồi kéo một chiếc ghế gỗ thô sơ đến ngồi bên bàn, chuẩn bị ăn tối.
Trong lúc đó, trong gian phòng của nữ thanh niên trí thức...
Lâm Ngọc Kiều bỗng nhiên bật dậy khỏi giường, như thể vừa thoát khỏi gông cùm trói buộc cơ thể.
Đập vào mắt cô là những bức tường đất được dán bằng báo cũ đã nhạt màu đến mức không còn đọc được chữ. Trên tường còn treo một bức chân dung Chủ tịch Mao cùng với vài câu khẩu hiệu viết tay.
Cô chớp mắt vài cái, nhất thời chưa kịp phản ứng, không biết đây là đâu.
Ánh nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ bằng giấy mỏng, rọi vào phòng, khiến cô nhìn rõ đôi tay mình.
Đôi tay trắng nõn, thon dài, không còn vết đồi mồi của tuổi già.
Không tin vào mắt mình, Lâm Ngọc Kiều giơ hai tay lên gần mặt, sau đó như chợt nghĩ ra điều gì, cô lập tức kéo chiếc chăn vá chằng vá đụp trên người, giơ tay cấu mạnh vào chân mình.
Cơn đau nhói truyền đến làm cô hít một hơi lạnh, trong lòng dâng lên cảm giác như vừa trải qua luân hồi.
Đây là làng Hồng Dương, nơi cô từng bị điều đi lao động khi còn trẻ!
Không sai!
Không sai chút nào!
Ông trời có mắt! Một trận hỏa hoạn lại khiến cô quay về năm mười tám tuổi!
Trong khoảnh khắc ấy, cô kích động đến mức vừa khóc vừa cười, cả người run lên bần bật.
Đôi mắt vốn ngây thơ ngày nào giờ đây lại mang theo quá nhiều thứ, có hận thù, không cam tâm, phẫn nộ... còn có vô số cảm xúc phức tạp khác.
Hít sâu một hơi, Lâm Ngọc Kiều cố gắng đè nén tất cả những cảm xúc hỗn loạn ấy xuống.
Nhìn quanh gian phòng cũ kỹ, cô bắt đầu gắng sức lục lại những ký ức tưởng chừng đã sắp bị chôn vùi.
Nếu cô nhớ không nhầm, bây giờ là tháng Tám năm 1974, chính xác là ba tháng sau khi cô đăng ký đi lao động ở nông thôn.
“Tháng Tám...”
Cô thì thào, ánh mắt lập tức lạnh lẽo như băng.
Kiếp trước, bi kịch của đời cô chẳng phải cũng bắt đầu từ tháng Tám này sao?
Tầm mắt cô rơi vào chiếc bàn gỗ xập xệ trong góc phòng, nơi có một tờ lịch nhỏ ghi dòng chữ: “26 tháng 12 là sinh nhật của vị lãnh tụ vĩ đại Mao Chủ tịch (1893)“.
Không chần chừ, cô nhanh chóng xuống giường, dù đầu óc vẫn còn choáng váng nhưng cô vẫn cố đi đến bên bàn, cẩn thận xem ngày tháng trên lịch.
“Hôm nay là ngày 9 tháng 8...”
Cô nhớ rất rõ, kiếp trước cô đồng ý làm bạn gái Dương Kiến Hoa vào ngày 12 tháng 8!
Vẫn còn kịp! Mọi chuyện vẫn có thể thay đổi!
Ông trời đã cho cô quay về ba ngày trước ngã rẽ định mệnh, làm sao cô có thể để bản thân đi lại con đường cũ?
Trong chiếc gương nhỏ đặt trên bàn phản chiếu hình ảnh của cô ở tuổi mười tám. Làn da trắng hồng, khuôn mặt vẫn còn nét non nớt, dịu dàng như một nụ hoa chớm nở.
Nếu không phải vì cô quá xinh đẹp, lại nhìn có vẻ đơn thuần, dễ tin người, làm sao có thể bị tên cặn bã Dương Kiến Hoa đó cùng với người đàn bà độc ác Khổng Ngọc Hà kia bày mưu tính kế, biến thành trò cười như thế chứ?