Chu Văn Tĩnh quay đầu nhìn gương mặt nghiêng tinh tế của Lâm Ngọc Kiều, trong lòng không thể không thừa nhận, cô thật sự rất xinh đẹp.
Gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn như búp bê, làn da trắng nõn mịn màng, dưới ánh chiều tà lại càng tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Chỉ tiếc… cô gái này đẹp thì đẹp, nhưng mắt mù, lại đi thích cái tên cặn bã Dương Kiến Hoa kia!
Nghĩ tới đây, Chu Văn Tĩnh bỗng cảm thấy tiếc thay cho cô.
Cô ấy đã từng bóng gió nhắc nhở Lâm Ngọc Kiều về nhân phẩm của Dương Kiến Hoa, nhưng cô chẳng thèm bận tâm, như thể hoàn toàn không hiểu những lời cô ấy nói.
Đối với những người ngu ngốc như vậy, Chu Văn Tĩnh cũng chẳng buồn tốn hơi thừa lời nữa.
Nhưng mà, nghĩ theo một hướng khác thì… như vậy cũng tốt!
Nếu Lục Kinh Lễ thực sự thích kiểu con gái như Lâm Ngọc Kiều, mà cô lại đang đi chung đường với Dương Kiến Hoa…
Vậy thì, có phải Lục Kinh Lễ cũng sẽ sớm từ bỏ ý định đó không?
Nghĩ đến đây, Chu Văn Tĩnh lại vô thức rơi vào dòng suy nghĩ miên man.
Lâm Ngọc Kiều thong thả cùng nhóm Chu Văn Tĩnh quay về điểm tập trung của thanh niên trí thức, vừa hay gặp Trần Anh đã về trước một bước và bắt đầu nhóm lửa nấu cơm tối.
Trong sân, Vương Kiến Quân và Nghiêm Tiểu Bình đang dùng rìu bổ củi.
Bếp ở quê đốt bằng củi, nên mấy người thanh niên trí thức phải thay phiên nhau vào rừng nhặt củi về đun.
Lâm Ngọc Kiều lấy chậu ra giếng rửa mặt, nhìn thấy đống củi trong góc tường đã vơi đi không ít, trong lòng tính nhẩm, có lẽ chỉ vài ngày nữa sẽ đến lượt cô và một nam thanh niên khác đi nhặt củi rồi.
Cô ghi nhớ chuyện này trong đầu.
Múc hai gáo nước rửa mặt và tay xong, cô quay vào phòng, chuẩn bị thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Bộ đồ trên người cô đã mặc suốt cả ngày làm việc, không chỉ dính đầy bụi đất mà còn thấm ướt mồ hôi, cảm giác vô cùng khó chịu.
Trong khi đó, ở nhà Vương Thúy Hoa, mọi chuyện đã loạn thành một mớ hỗn độn!
Hóa ra, buổi chiều Điền Quốc Cường bị Lâm Ngọc Kiều ném đá vào đầu đã đi tìm bố mình.
Hôm nay Điền Thiết Trụ đã xin phép đội trưởng từ chiều để ra thị trấn làm việc. Điền Quốc Cường biết bố mình đi làm gì, lập tức khóc lóc chạy một mạch lên thị trấn để mách tội.
Bận rộn cả buổi chiều, bố con họ vừa về đến nhà thì Vương Thúy Hoa cũng tức giận trở về.
Vừa bước vào cửa, cô ta liền nhìn thấy trán con trai yêu quý của mình đã bớt sưng, nhưng lại bầm tím một mảng lớn.
“Con tiện nhân Lâm Ngọc Kiều kia!! Dám đánh con trai tôi!! Tôi với cô không xong đâu!!” Nghe con trai khóc lóc kể lể xong, Vương Thúy Hoa tức đến nghiến răng ken két, ánh mắt lóe lên tia giận dữ, trông chẳng khác nào một con sư tử phát điên.
Nghĩ đến chuyện mất mặt buổi sáng, rồi lại bị cô liên lụy khiến hôm nay chỉ kiếm được có 5 công điểm, cô ta càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xé xác Lâm Ngọc Kiều ngay lập tức!
Càng nghĩ càng giận, Vương Thúy Hoa tức tối hét lên với chồng: “Con bị đánh rồi! Anh đi với tôi! Chúng ta đến tìm con tiện nhân đó tính sổ!!”
Nói xong, cô ta chộp lấy cây chổi, hùng hổ lao thẳng ra cổng!
Vừa nghe thấy vợ nói, Điền Thiết Trụ lập tức đáp lại ngay. Nhà anh ta chỉ có một đứa con trai quý báu, vốn dĩ lúc mới về làng anh ta đã định đến thẳng điểm thanh niên trí thức để tìm Lâm Ngọc Kiều tính sổ, nhưng vì con trai cứ bám theo anh ta cả buổi chiều, vừa khát vừa đói, nên anh ta đành phải đưa nó về nhà trước.
Điền Quốc Cường nhìn mẹ tức giận xông ra khỏi cửa, liền dùng đôi tay béo tròn, lấm lem lau đi những giọt nước mắt vốn đã khô từ lâu, sau đó vung vẩy cánh tay mập mạp, hùng hổ chạy theo.
Vừa chạy, nó vừa hét lớn: “Mẹ! Nhớ đánh chết con đàn bà đó đi! Như vậy đầu con mới hết đau được!”
Nghe con trai nói, Vương Thúy Hoa mím chặt môi, bước chân càng nhanh hơn.
Đánh chết cô? Đương nhiên! Hôm nay cô ta nhất định phải trút hết cơn giận lên con tiện nhân đó!
Lúc này, nhóm thanh niên trí thức vẫn đang ai làm việc nấy, không hề hay biết rằng rắc rối đang ập đến.