Mức công điểm cơ bản của xã viên là 6 điểm. Vậy mà Trần Đại Tráng chỉ ghi cho Vương Thúy Hoa 5 điểm, tức là chẳng những không đạt mức cơ bản, mà còn bị trừ mất 1 điểm!
Chuyện liên quan đến công điểm của mình, Vương Thúy Hoa vừa nghe thấy chỉ có 5 điểm thì lập tức nổi đóa.
“Đội trưởng! Ý anh là sao chứ?! Tôi đã làm xong từ sớm, sao lại chỉ cho tôi 5 điểm?! Tôi nhổ nốt cỏ chưa sạch ngay bây giờ, anh phải cho tôi đủ 6 điểm chứ!”
Trần Đại Tráng vừa nghe xong, lập tức trừng mắt quát: “Vương Thúy Hoa! Cô tưởng đây là nhà cô chắc, công điểm muốn sửa là sửa à?!
Cô có hiểu quy tắc ghi công điểm của cả làng không đấy? Công điểm của từng xã viên ghi thế nào, đến lượt cô tùy tiện chỉ trỏ sao?!”
Vương Thúy Hoa vẫn còn chút ấm ức, định lên tiếng phản bác vài câu nữa.
Nhưng vừa liếc mắt thấy đại đội trưởng đang nghiêm mặt từ xa đi tới, cô ta lập tức im bặt.
Cãi nhau với tiểu đội trưởng thì cô ta còn dám, nhưng với đại đội trưởng thì tuyệt đối không!
Đại đội trưởng không phải kiểu người thích đôi co lý lẽ với ai, nếu ông ta cho rằng cô ta sai thì chính là cô ta sai, không có chỗ để biện minh.
Nếu dám chống đối, hậu quả chỉ càng thêm nghiêm trọng!
Bây giờ mà còn đòi tiểu đội trưởng sửa 5 công điểm thành 6 công điểm, lỡ để đại đội trưởng nghe thấy, e là ngay cả 5 công điểm hôm nay cũng mất sạch.
Tranh thủ lúc đại đội trưởng chưa đến, cô ta nhanh chóng quay người, cúi xuống nhổ nốt đám cỏ còn sót lại trên ruộng.
Thực ra hôm nay cô ta làm việc qua loa như vậy có hai lý do.
Một là vì buổi sáng bị Lâm Ngọc Kiều chọc tức.
Hai là vì thằng con ngoan của cô ta, Điền Quốc Cường.
Trưa nay lúc ăn cơm, cô ta đã lén dặn dò con trai rảnh rỗi thì đến chỗ mấy thanh niên trí thức gây chuyện, đặc biệt là Lâm Ngọc Kiều.
Thế mà buổi chiều đi làm, nhìn cô hoàn toàn bình thản, chẳng có dấu hiệu gì là đã bị làm phiền cả!
Chẳng lẽ con trai cô ta bị bọn họ bắt nạt ngược lại rồi?
Hay là thằng nhóc chết tiệt đó lại quẳng lời cô ta dặn qua một bên, chạy đi chơi mất rồi?
Trong lòng nghĩ ngợi linh tinh, cô ta làm việc càng thêm mất tập trung.
Ánh hoàng hôn vàng rực phủ lên con đường làng nhỏ hẹp, nhuộm đất trời thành một bức tranh đầy sắc vàng óng ả.
Cả người Lâm Ngọc Kiều tuy mệt mỏi rã rời, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh đẹp như tranh vẽ trước mắt, cô không khỏi tròn mắt kinh ngạc.
Kiếp trước, từ sau khi bị liệt, sức khỏe mẹ cô cũng không còn tốt nữa.
Nhà họ lại ở khu chung cư cũ kỹ, chẳng có thang máy tiện lợi gì.
Thành ra, những lần được đẩy xe ra ngoài ngắm cảnh gần như chẳng có mấy.
“Đẹp quá!”
Cô không kìm được mà thốt lên.
Chu Văn Tĩnh đi bên cạnh liếc nhìn ánh chiều tà phía xa, lại nhìn sang Lâm Ngọc Kiều như thể chưa từng thấy cảnh đẹp bao giờ, bĩu môi lắc đầu: “Có gì mà đẹp chứ? Ba tháng nay ngày nào chẳng nhìn thấy, còn chưa chán sao?”
Lâm Ngọc Kiều nghe vậy thì hơi sững người, quay sang nhìn cô ấy.
Chu Văn Tĩnh có một gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, ánh chiều tà chiếu lên làn da mịn màng của cô ấy, càng làm tôn lên vẻ xinh xắn.
Nhưng một cô gái trông đáng yêu như vậy, lúc này lại bĩu môi hờn dỗi, chẳng khác nào ai đang thiếu cô ấy tám triệu vậy.
“Nhìn cả đời cũng không chán.”
Giọng nói của Lâm Ngọc Kiều dịu dàng, đôi mắt cong cong đầy ý cười khi nhìn gương mặt đáng yêu của Chu Văn Tĩnh. Cô cố kiềm chế ham muốn đưa tay véo má cô ấy, sau đó lại quay đầu tiếp tục ngắm nhìn bầu trời ráng đỏ phía xa.
Mặt trời đỏ rực chiếu xuống cánh đồng lúa mì, khung cảnh đẹp đến nao lòng. Tiếng chim hót, côn trùng kêu vang vọng khắp cánh đồng, tạo nên một bầu không khí yên bình hiếm có.
Lâm Ngọc Kiều khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Hương cỏ xanh hòa lẫn mùi hoa cỏ lan tỏa trong không khí, như thể gột rửa toàn bộ tâm hồn cô, khiến cô cảm thấy thư thái đến lạ.
Khoảnh khắc ấy, cô thực sự muốn ở lại nơi này mãi mãi.
Nhưng rồi cô lại nhớ ra, tương lai còn rất nhiều việc đang chờ cô thực hiện. Cuộc sống làm thanh niên trí thức ở đây có lẽ cũng chỉ là một đoạn nhỏ trong hành trình cuộc đời cô mà thôi.