Thật ra, Lâm Ngọc Kiều cũng nghĩ vậy.
Chuyện giữa cô và nhà Vương Thúy Hoa là chuyện riêng, cô không muốn vì mình mà kéo cả nhóm thanh niên trí thức vào rắc rối.
Nên nếu thật sự không giải quyết được, cô sẽ trực tiếp tìm đội trưởng.
Mấy người phía trước vừa đi vừa trò chuyện, trong khi ở phía sau, Đỗ Tử Dương vẫn đang há hốc miệng nhìn chằm chằm vào Lục Kinh Lễ, như thể không dám tin vào mắt mình.
Cái quái gì thế này?!!
Vừa nãy!
Vừa nãy Lục Kinh Lễ lại chủ động nhặt nón rơm của Lâm Ngọc Kiều lên, còn đưa tận tay cho cô?!!
Lúc này, Lục Kinh Lễ bước đi thẳng tắp, dáng người cao ráo, nét mặt tuấn tú được ánh nắng chiều phủ lên một tầng sáng vàng nhạt, trông lại càng thêm phong độ bức người.
Anh liếc thấy Đỗ Tử Dương đang nhìn mình không chớp mắt, nhàn nhạt hỏi: “Sao thế?”
“Chuyện gì thế này?! Kinh Lễ! Vừa nãy cậu nhặt mũ rơm của Lâm Ngọc Kiều lên rồi đưa cho cô ấy sao?!”
Đỗ Tử Dương có chút sốt ruột, hoàn toàn không hiểu nổi.
Từ bao giờ người bạn này của anh ta lại tốt bụng như vậy? Đến anh ta còn chưa từng được đối xử như thế!
Chẳng lẽ...
Không!
Không thể nào...!
Lục Kinh Lễ nghiêng đầu liếc nhìn Đỗ Tử Dương, người đang nhăn mày chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, giọng vẫn điềm nhiên: “Mũ của cô ấy rơi ngay dưới chân tôi, tiện tay nhặt lên thôi. Cậu đừng nghĩ nhiều.”
Đúng là sự thật.
Vừa nãy, khi cả nhóm tránh mấy viên đá nhỏ do đứa nhóc nghịch ngợm ném tới, mũ của Lâm Ngọc Kiều vô tình bị đá đến ngay chân anh.
Thấy vậy, anh cúi xuống nhặt lên rồi đưa lại cho cô, chỉ đơn giản có vậy.
Nhưng đối với Lục Kinh Lễ thì đúng là chuyện nhỏ, còn với Đỗ Tử Dương, người hiểu rõ anh, thì lại không hề đơn giản.
Đỗ Tử Dương đưa tay xoa mặt, vẻ mặt như bị táo bón.
Anh ta nhìn bóng lưng Lâm Ngọc Kiều đi phía trước, rồi lại liếc sang bạn mình đang đi ngay trước mặt.
Thôi vậy, nhức đầu quá.
Có khi là do anh ta suy nghĩ nhiều thật...
Buổi chiều, công việc không có gì khác so với buổi sáng.
Lâm Ngọc Kiều vừa làm việc, vừa thỉnh thoảng liếc về phía Vương Thúy Hoa.
Cô phải luôn để ý động tĩnh bên đó để chuẩn bị sẵn tinh thần ứng phó.
Nhưng đợi trái đợi phải, làm cỏ gần xong một nửa rồi mà vẫn không thấy Vương Thúy Hoa hay chồng cô ta, Điền Thiết Trụ, đến gây chuyện.
Lâm Ngọc Kiều: ...
Cái thằng nhóc đó làm cái gì vậy chứ?!
Muốn cô sốt ruột mà phát điên à?!
Nghĩ đến đây, cô dồn hết bực bội vào nhát cuốc, nện mạnh xuống đất. Sau đó, cô hít sâu một hơi, dẹp chuyện này sang một bên, tập trung làm việc.
Trong làng, mỗi ngày xã viên đi làm đều có định mức công việc. Ai làm nhanh thì có thể về sớm, ai làm chậm thì đương nhiên phải về muộn hơn.
Dĩ nhiên, nếu về muộn thì còn phải chịu bị đội trưởng hoặc thậm chí đại đội trưởng phê bình nữa.
Trước khi ra đồng vào buổi chiều, Lâm Ngọc Kiều đã mượn một đôi găng tay từ Trần Anh. Nhờ có găng tay bảo vệ, tốc độ làm việc của cô nhanh hơn buổi sáng rất nhiều.
Mặt trời dần dần ngả về phía Tây trong lúc mọi người tất bật lao động.
Khoảng hơn 5 giờ chiều, Lâm Ngọc Kiều đã hoàn thành nhiệm vụ trong ngày.
Đội trưởng đội 3, Trần Đại Tráng, khi ghi công điểm đã cẩn thận kiểm tra khu vực mà cô phụ trách. Nhìn thấy cỏ dại đã được làm sạch sẽ, anh ta lập tức ghi cho cô 7 công điểm.
Nhưng khi đến lượt Vương Thúy Hoa, mặt Trần Đại Tráng lập tức sa sầm.
“Vợ nhà họ Điền! Đây là cái mà cô gọi là làm việc à?!”
Nhiệm vụ hôm nay của Vương Thúy Hoa đúng là đã hoàn thành, nhưng chất lượng thì thật không dám khen.
Trong khu ruộng mà cô ta phụ trách, vẫn còn lác đác vài ba đám cỏ chưa nhổ hết.
Thậm chí, Trần Đại Tráng còn tinh mắt nhìn thấy mấy cây lúa mì bị cô ta nhổ nhầm, tưởng là cỏ.
Thật tức chết mà!
Nếu cứ thế này, còn bao nhiêu lúa mì sẽ bị phá hỏng vì cái tay của vợ nhà họ Điền chứ?!
Năm nay, anh ta còn muốn đội 3 vượt mặt đội 2 về sản lượng nữa!
“Vợ nhà họ Điền! Hôm nay cô làm việc thế này là không đạt yêu cầu! Tôi chỉ ghi cho cô 5 công điểm thôi, mau nhổ sạch chỗ cỏ đó đi!”