Vừa nghe là chuyện này, Lưu Tiểu Lan lập tức gật đầu. Hóa ra chỉ là đưa một mẩu giấy thôi mà.
“Chị Ngọc Kiều yên tâm, em chắc chắn sẽ đưa được giấy đến tay anh ấy.”
Lâm Ngọc Kiều gật đầu, sau khi tết xong hai bím tóc nhỏ gọn gàng, cô lấy mẩu giấy đã viết sẵn đưa cho cô bé.
Sau đó, cô lại lấy từ trong túi ra hai viên kẹo, nhét vào túi của cô bé.
“Vậy chị cảm ơn Tiểu Lan nhé! Hai viên kẹo này để em ăn trên đường đi cho đỡ mệt. Trưa trời nóng lắm, em mau về nhà đi, không cần vội đâu, chiều trời mát hẵng đi đưa nhé. Chị đi đây.”
Sau khi giao phó xong, Lâm Ngọc Kiều nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô bé một cái, rồi quay người trở về điểm tập trung thanh niên trí thức.
Trên mẩu giấy, cô hẹn Dương Kiến Hoa lúc tám giờ tối gặp nhau.
Lúc đó trời tối vừa đẹp, cũng rất tiện để cô tính toán lại món nợ giữa họ!
Cô phải suy nghĩ thật kỹ, cả kiếp trước lẫn kiếp này, rốt cuộc phải đòi món nợ này thế nào mới hợp lý nhất!
Sau khi Lâm Ngọc Kiều đi rồi, Lưu Tiểu Lan mới kịp phản ứng lại, chị Ngọc Kiều vừa nhét vào tay mình cái gì vậy?
Là kẹo!
“Là loại kẹo ông nội thích nhất!”
Lưu Tiểu Lan nâng niu hai viên kẹo trong lòng bàn tay, nhìn ngắm kỹ càng. Khi quay đầu lại tìm chị Ngọc Kiều thì đối phương đã vào điểm tập trung của thanh niên trí thức từ lúc nào.
Cô bé cúi xuống nhìn chằm chằm vào tờ giấy vuông nhỏ bị mình nắm chặt trong tay.
Đây là chuyện mà chị Ngọc Kiều nhờ cô bé giúp, cô bé nhất định phải đưa tờ giấy này đến nơi an toàn!
Lo sợ làm mất giấy, Lưu Tiểu Lan liền nhét nó vào túi áo, dùng một tay giữ chặt, nhanh chóng chạy về nhà.
Ông nội còn đang đói bụng, cô bé phải nhanh chóng mang bánh ngô về cho ông, còn cả hai viên kẹo này nữa, chắc chắn ông sẽ vui lắm…
...
Tiếng chuông chiều báo hiệu giờ làm việc lại vang lên từ đầu làng đến cuối làng.
Lâm Ngọc Kiều cầm chiếc mũ rơm, vừa trò chuyện với Trần Anh vừa bước ra khỏi cổng điểm thanh niên trí thức.
Bỗng nhiên, một viên đá nhỏ từ xa bay tới, đập trúng vào cánh tay cô.
Cơn đau bất ngờ khiến cô giật mình, bàn tay lỏng ra làm rơi mất chiếc mũ xuống đất.
Ngay phía sau, Đỗ Tử Dương đang mải đi, suýt chút nữa giẫm lên chiếc mũ. May mà Lục Kinh Lễ kịp thời kéo tay anh ta lại.
“Cái gì đấy hả?!”
Đỗ Tử Dương liếc nhìn chiếc mũ dưới đất, đang định lên tiếng trách móc Lâm Ngọc Kiều thì bắt gặp ánh mắt của bạn mình đang nhìn về phía bên phải.
Anh ta cũng quay sang theo hướng đó, chỉ thấy một cậu nhóc đang đứng sừng sững, cả người hừng hực lửa giận, trên tay còn nắm chặt mấy viên đá nhỏ.
“Ơ? Đây chẳng phải là…”
Lục Kinh Lễ nhìn thoáng qua, nhận ra ngay cậu nhóc này là con nhà ai. Xem ra, nó đến đây vì mẹ nó, muốn thay cô ta gây sự với Lâm Ngọc Kiều.
Đứng bên cạnh Lâm Ngọc Kiều, Trần Anh không để ý đến viên đá vừa bay tới, nhưng cô ấy lại thấy rõ biểu cảm đau đớn thoáng qua của Lâm Ngọc Kiều.
Cô ấy vội lo lắng hỏi: “Ngọc Kiều, em sao thế?”
Lâm Ngọc Kiều xoa xoa cánh tay bị ném trúng, lắc đầu với Trần Anh. Sau đó, cô lạnh lùng nhìn về phía “thủ phạm” gây ra chuyện này.
Là một thằng nhóc con!
Cô biết nó!
Nó chính là con trai của Vương Thúy Hoa, người sáng nay đã cố ý vu oan cô trốn việc.
Vương Thúy Hoa này!
Sáng nay bị cô phản đòn không nói lại được, giờ lại xúi giục con trai mình đến trả thù à?!
“Đồ đàn bà xấu xa! Ai cho cô bắt nạt mẹ tôi!”
Thằng nhóc nhìn chằm chằm vào Lâm Ngọc Kiều, đôi mắt nhỏ đầy sự hung hãn.
Lúc ăn cơm trưa ở nhà, nó đã nghe mẹ nói về chuyện sáng nay, rằng cô ta bị người phụ nữ xấu xa này bắt nạt!
Hừ!
Ai dám bắt nạt mẹ nó, nó nhất định không để yên!
Thằng nhóc nghiến răng ken két, mạnh tay ném hai viên đá còn lại về phía Lâm Ngọc Kiều.
Lâm Ngọc Kiều thấy nó hành động, lập tức cau mày, né sang một bên. Những thanh niên trí thức xung quanh cũng vội tránh né mấy viên đá bay tới.
Sau khi tránh được, trong lòng cô bỗng dâng lên một cơn giận dữ khó mà kiềm chế.