Thanh niên trí thức ở đây thỉnh thoảng sẽ chia thức ăn cho lũ trẻ trong làng. Lưu Tiểu Lan cũng chạy đến cùng với những đứa trẻ khác.
Nhưng khác với bọn trẻ, sau khi nhận được đồ ăn, cô bé không lập tức ăn ngay, mà lén lút cất đi mang về nhà cho ông nội đang nằm trên giường.
Những chuyện này đều do Trần Anh kể với cô. Sau khi biết được tình cảnh của Lưu Tiểu Lan, cô ấy còn hay đến nhà cô bé để giúp làm chút bánh bột ngô có thể để được lâu.
Hôm nay cô bé lại đến đây, có lẽ là vì nhà đã hết bánh rồi.
“Tiểu Lan?”
Lưu Tiểu Lan vừa nghe có người gọi mình liền vội vàng nhét nửa chiếc bánh bột ngô đang ăn dở vào miệng.
“Khụ khụ... khụ khụ...”
Lâm Ngọc Kiều vừa đến gần liền thấy cô bé bị nghẹn vì ăn quá vội.
“Đợi chị một chút, chị đi lấy nước cho em.”
Cô nhanh chóng chạy đến bên vại nước lớn trong sân, múc một gáo đầy rồi vội vã quay lại.
“Này, uống đi!”
Lưu Tiểu Lan do dự một lát, rồi mới cẩn thận nhận lấy gáo nước từ tay cô, sau đó uống một hơi thật lớn.
Lâm Ngọc Kiều nhìn chiếc bánh ngô được bọc trong tờ báo trong túi của Lưu Tiểu Lan, đoán rằng đây chắc là cái mà Trần Anh vừa mới đưa cho cô bé.
Lưu Tiểu Lan nhận ra ánh mắt của chị gái trước mặt, bàn tay đang cầm gáo nước siết chặt lại một chút, giọng nói có chút sợ hãi, lập tức nhỏ giọng giải thích: “Đây... đây là bánh ngô mà chị Trần Anh vừa mới đưa cho em...”
Ý của cô bé là mình không hề ăn trộm.
Một tuần trước, chị Trần Anh tốt bụng đã làm rất nhiều bánh ngô cho cô bé và ông nội, còn muối cho họ một hũ dưa cải nhỏ.
Nhưng tối qua, bánh ngô đã ăn hết rồi. Sáng nay, cô bé bụng đói cồn cào đến đây, hy vọng có thể nhờ chị Trần Anh giúp đỡ, làm thêm một ít bánh ngô nữa.
Vừa nãy, chị Trần Anh đã đưa cho cô bé hai cái bánh ngô và dặn rằng tối nay sẽ đến nhà cô bé để làm thêm.
Lưu Tiểu Lan đói đến mức không chịu nổi, bẻ một nửa để ăn, còn lại một cái rưỡi muốn đem về cho ông nội.
Lâm Ngọc Kiều đưa tay xoa nhẹ mái tóc rối bù của cô bé, dịu dàng nói: “Chị biết mà, Tiểu Lan. Vừa rồi chị thấy chị Trần Anh đưa bánh cho em rồi.
Nào, ngồi xuống đây đợi chị một lát. Chị Ngọc Kiều giúp em chải lại tóc, tiện thể nhờ em giúp một việc nhé.”
Nói xong, Lâm Ngọc Kiều cầm lại gáo nước trong tay, mang về điểm tập trung của thanh niên trí thức, sau đó vào nhà lấy một chiếc lược cùng hai sợi dây len đỏ rồi quay trở lại cổng sân.
Lưu Tiểu Lan sau khi thấy cô đi rồi thì không dám ngồi xuống nữa. Trong lòng cô bé đầy nghi hoặc, không biết chị Ngọc Kiều muốn nhờ mình giúp chuyện gì.
Tự nhiên, cô bé bắt đầu cảm thấy bất an.
Khi Lâm Ngọc Kiều quay lại, thấy cô bé cứ đứng đó, cô đoán có lẽ lời mình nói khi nãy đã làm cô bé sợ.
“Đừng sợ, Tiểu Lan. Chị không có ý xấu đâu. Nào, ngồi xuống đây, vừa chải tóc chị vừa nói cho em nghe.”
Trước cửa điểm tập trung của thanh niên trí thức không xa có một cái cây to, rễ cây trồi lên khỏi mặt đất, vào mùa hè mọi người hay ngồi lên đó hóng mát và nghỉ ngơi.
Lâm Ngọc Kiều kéo Lưu Tiểu Lan ngồi xuống, vừa cẩn thận chải mái tóc khô vàng vì thiếu dinh dưỡng của cô bé, vừa nói đến việc cần nhờ giúp.
“Tiểu Lan, em có biết Dương Kiến Hoa ở điểm thanh niên trí thức bên cạnh không?”
Lưu Tiểu Lan nhìn hai sợi dây len đỏ trong tay mà chị Ngọc Kiều vừa nhét vào, chớp mắt vài cái.
Dương Kiến Hoa?
Hình như cô bé biết người đó là ai, chẳng phải người đó hay đến làng tìm chị Ngọc Kiều sao?
Cô bé nghĩ gì thì nói vậy, quay lại nhìn Lâm Ngọc Kiều phía sau.
Lâm Ngọc Kiều: ...
Vậy là ngay cả bọn trẻ trong làng cũng biết chuyện giữa cô và Dương Kiến Hoa rồi sao?
Cô lập tức tự kiểm điểm bản thân một chút, vừa nhanh tay tết tóc hai bên cho Lưu Tiểu Lan, vừa giả vờ cười nói: “Đúng rồi, Tiểu Lan, chính là anh ấy. Chiều nay chị phải ra đồng làm việc, em có thể giúp chị một chuyện không? Em có thể chạy qua làng bên cạnh, giúp chị gửi một mẩu giấy cho anh ấy được không?”