Nghe đến chuyện thím Thôi đang muốn mai mối cho mình, lòng Khổng Ngọc Hà lập tức dâng lên một cơn giận dữ.
Nhưng khi nghe thấy câu “sau này gả qua đó không cần ra đồng làm việc, cứ ở nhà hưởng phúc là được”, cô ta bỗng nhiên dao động.
Cưới một tên đàn ông quê mùa, suốt ngày không tắm không đánh răng, cả người hôi hám á?
Trừ phi cô ta bị điên!
Nếu vậy, chắc chắn con tiện nhân Lâm Ngọc Kiều sẽ ngồi một chỗ cười nhạo cô ta cả đời!
Khổng Ngọc Hà thà chết cũng không làm chuyện tự hủy hoại tương lai như thế!
Hơn nữa, trong lòng cô ta đã có người mình muốn gả rồi.
Nghĩ đến Dương Kiến Hoa, lòng cô ta lại vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Từ khi biết Dương Kiến Hoa có cảm tình với con tiện nhân kia, cô ta đã không còn giấu giếm tình cảm của mình nữa.
Thế nhưng, dù đã biết cô ta thích anh ta, Dương Kiến Hoa vẫn cứ lúc gần lúc xa…
Tại sao chứ?!
Chẳng lẽ chỉ vì con tiện nhân Lâm Ngọc Kiều kia?!
Cô ta có điểm nào thua kém cô chứ?!
Nỗi căm hận của cô ta đối với Lâm Ngọc Kiều từ khi còn bé đến tận bây giờ lại càng sâu sắc hơn.
Cô ta nhất định phải nghĩ cách!
Nghĩ cách để Dương Kiến Hoa chấp nhận yêu cô ta, tốt nhất là có thể cưới cô ta!
Như vậy thì…
Con tiện nhân đó đừng mong có cơ hội cướp mất Dương Kiến Hoa khỏi tay cô ta!
Hơn nữa, cô ta đã nghe ngóng được rằng gia cảnh của Dương Kiến Hoa không tệ. Nếu không tự quyết định chuyện hôn nhân ở nông thôn sớm, đến khi quay về thành phố, e rằng cô ta sẽ không còn quyền tự do chọn lựa nữa.
Khổng Ngọc Hà vừa suy tính trong đầu, vừa liếc mắt nhìn thím Thôi đang ngồi cạnh mình.
Phải tìm người làm mối cho mình thôi…
Đôi mắt hạnh trông có vẻ đơn thuần, nhưng trong đáy mắt cô ta lại ánh lên tia sáng đầy mưu tính.
Là con thứ trong nhà, lại là con gái, từ nhỏ đến lớn cô ta đã biết bố mẹ không hề thích mình.
Chị cả ở nhà còn được đối xử tốt một chút, nhưng cô ta thì khác. Từ lúc còn trong bụng mẹ, bố mẹ đã mong mỏi cô ta là con trai. Thế mà khi sinh ra lại là con gái, khiến họ vô cùng thất vọng, thậm chí căm ghét.
Cô ta không biết làm sao để diễn tả những tháng ngày mình đã chịu đựng mà lớn lên.
Nhớ đến quãng thời gian bị mẹ là Trần Đại Mai đánh mắng, hành hạ, trong đầu cô ta lập tức hiện lên hình ảnh của Lâm Ngọc Kiều.
Nếu cuộc sống của cô ta là đau khổ, là bất hạnh, thì Lâm Ngọc Kiều chính là người hạnh phúc nhất thế gian.
Cô có bố mẹ yêu thương, có hai người anh trai hơn cô bốn, năm tuổi cưng chiều.
Từ nhỏ, cô đã luôn là người đầu tiên được mặc quần áo đẹp, ăn kẹo ngon, chơi đồ chơi mới.
Chính vì vậy, Khổng Ngọc Hà luôn ghen tị với cô, thậm chí đố kị và căm hận.
Mỗi khi nghĩ đến những điều này, trong lòng cô ta lại nguyền rủa Lâm Ngọc Kiều không biết bao nhiêu lần.
Nhưng dù hận đến đâu, cô ta vẫn phải lo cho tương lai của mình.
Chị gái đã sớm lấy chồng, còn cô ta thì bị Trần Đại Mai gửi đến vùng quê này.
Không chỉ bị đưa đến đây, khi đi, ngoài vài món đồ dùng cá nhân, số tiền và phiếu mà mẹ cô ta đưa cho cô ta chỉ vỏn vẹn mười đồng và hai tấm phiếu vô dụng.
Mỗi khi nhớ đến vẻ mặt của Trần Đại Mai lúc đó, cô ta lại tức điên lên.
Rõ ràng cô ta đã nghe nói các thanh niên trí thức được trợ cấp tận hai trăm đồng, thế mà mẹ cô ta lại ném cho cô ta mười đồng như thể đang bố thí vậy!
Mười đồng thì làm được gì chứ?!
Không biết sẽ phải sống ở nông thôn bao lâu, giờ cô ta còn phải chủ động theo đuổi Dương Kiến Hoa, số tiền ít ỏi đó căn bản không đủ dùng.
Nghĩ đến đây, Khổng Ngọc Hà siết chặt tay áo.
Thật ra, mười đồng mà Trần Đại Mai đưa cho, cô ta đã tiêu gần hết rồi.
Từ lúc đặt chân đến vùng quê này, vừa nhìn thấy Dương Kiến Hoa, cô ta đã thích anh ta ngay.
Vì muốn trông thật xinh đẹp trước mặt anh ta, cô ta không tiếc tiền mua đồ chăm sóc bản thân.
Vừa xuống nông thôn, cô ta đã chạy đến cửa hàng hợp tác xã trong trấn, dùng phiếu mua hàng của Xuân Mai để mua kem dưỡng da, mũ che nắng, găng tay lao động…