Vậy nên, khi ngồi ăn cơm, nhìn thấy người trong cuộc đang ngồi ngay cạnh mình, cô ấy liền tò mò hỏi.
Dù là nhóm trí thức cũ hay mấy người mới đến, tính ra mọi người đã ở chung gần bốn tháng.
Theo lý, họ cũng đã hiểu đại khái tính cách của mỗi người.
Nhất là Lâm Ngọc Kiều, bình thường cô luôn dịu dàng, không giống kiểu người sẽ xung đột với ai.
Lâm Ngọc Kiều không biết Hồ Thanh Thanh đang nghĩ gì, nhưng khi nghe cô ấy hỏi, cô cũng không giấu giếm gì, liền tóm gọn chuyện Vương Thúy Hoa chủ động kiếm chuyện với mình rồi làm loạn.
Mấy người nghe xong, bất giác đều ngừng động tác gắp thức ăn, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Không biết có phải do ảo giác không, nhưng họ đều cảm thấy Lâm Ngọc Kiều trước mặt có vẻ hơi khác trước.
Khác ở đâu nhỉ…
Có vẻ cô nói nhiều hơn.
Trước đây khi ăn cơm, cô rất ít khi mở miệng, mà ngay cả lúc bình thường cũng không hay trò chuyện với ai.
Hơn nữa, đôi khi mọi người còn chẳng thấy bóng dáng cô đâu, còn đi đâu thì bọn họ lại biết rất rõ…
Còn có, hình như cô cũng biết giận rồi. Từ khi xuống nông thôn đến giờ, mọi người chưa từng nghe nói trí thức Lâm có xung đột gì với ai cả.
Lâm Ngọc Kiều vừa nói, mọi người liền chìm vào dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Ngay cả Lục Kinh Lễ, người luôn thờ ơ với mọi thứ, cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm lướt qua cô gái đang ngồi chéo góc với mình.
Chỉ thấy Lâm Ngọc Kiều vẫn mang dáng vẻ như trước, mái tóc đen nhánh được tết thành hai bím buông trên vai.
Làn da trắng trẻo vì cái nóng mà ửng lên chút hồng nhạt, giữa hàng lông mày có nét giao thoa giữa sự trưởng thành và non nớt.
Lục Kinh Lễ chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Nhưng chính khoảnh khắc ấy đã khiến anh chắc chắn một điều, Lâm Ngọc Kiều thực sự đã thay đổi.
Chẳng lẽ cô đã phát hiện chuyện Dương Kiến Hoa thân thiết với cô em họ của mình sao?!
Thế nên sáng nay cô mới cố tình nói chuyện em họ mình muốn lấy chồng cho bà thím kia nghe ư?
Lục Kinh Lễ biết chuyện Dương Kiến Hoa và em họ của Lâm Ngọc Kiều có quan hệ thân mật là vì mấy ngày trước, khi lên trấn, anh vô tình nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau.
Cô em họ kia của Lâm Ngọc Kiều suýt nữa thì dán cả người lên Dương Kiến Hoa, mà anh ta cũng tỏ vẻ dửng dưng như thể điều đó là hiển nhiên.
Còn về việc làm sao anh biết cô gái ấy là em họ của Lâm Ngọc Kiều...
Là bởi vì lúc trước khi mới đến điểm lao động này, cô ta đã chặn đường Lâm Ngọc Kiều đến hai, ba lần.
Nghe nói là để làm gì nhỉ?
À.
Mượn tiền.
Nghĩ đến đây, Lục Kinh Lễ lại liếc nhìn Lâm Ngọc Kiều một cái, sau đó vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, tiếp tục ăn cơm một cách tao nhã, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Đỗ Tử Dương chỉ chăm chú cúi đầu uống cháo, hoàn toàn không để ý đến động thái của bạn thân.
Anh ta không để ý, nhưng Chu Văn Tĩnh, người vẫn luôn lén quan sát Lục Kinh Lễ, thì lại thấy rất rõ.
Cô ấy khẽ cắn đầu đũa, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Lâm Ngọc Kiều và Lục Kinh Lễ.
U u u u~
Cô ấy biết ngay mà!
Chắc chắn Lục Kinh Lễ thích kiểu con gái như Lâm Ngọc Kiều!
Tại sao chứ!
Rõ ràng cô ấy cũng rất đáng yêu mà, sao anh lại không thích cô ấy…
Chu Văn Tĩnh nghĩ ngợi quá đà, tự dưng bực tức đến phát điên.
“Rầm!”
“Hả? Văn Tĩnh, em không ăn nữa à?”
Trần Anh thấy Chu Văn Tĩnh đột nhiên tức giận đứng bật dậy, vội ngẩng đầu hỏi.
“No! No bụng rồi!”
Nói xong, cô ấy cố tình đá mạnh vào chiếc ghế phía sau, trước khi đi còn lườm Lâm Ngọc Kiều một cái, sau đó ôm nửa bát cháo ngô đang ăn dở trở về phòng.
Lâm Ngọc Kiều: …?
Lườm cô làm gì?
Bên này, đám thanh niên trí thức ở làng Hồng Dương đã ăn trưa từ sớm.
Nhưng ở điểm lao động của làng Hồng Cương, họ thậm chí còn chưa nhóm lửa nấu cơm.
Lý do ư?
Tất nhiên là do xích mích giữa đám thanh niên trí thức rồi.
Số thanh niên trí thức được phân về làng Hồng Cương lần này không hề ít hơn làng Hồng Dương.
Ban đầu ở đây đã có sáu người cũ, ba tháng trước lại được điều thêm bảy người nữa.