Những xã viên xung quanh đang hóng chuyện nãy giờ, thấy Trần Đại Tráng bước đến thì lập tức cúi xuống tiếp tục làm việc, nhưng vẫn len lén quan sát tình hình.
“Đội trưởng, tôi chỉ cầm cuốc qua đây để nói chuyện rõ ràng với chị Vương thôi, chưa từng nói gì đến chuyện đánh đập hay giết chóc cả.
Với lại, tôi cũng đang cuốc cỏ đàng hoàng, anh tận mắt nhìn thấy rồi đấy! Vậy mà chị ấy lại vu khống tôi lười biếng trốn việc!
Bây giờ anh có mặt ở đây, anh phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!”
Trần Đại Tráng cầm lấy cuốc, nhìn Lâm Ngọc Kiều một cách kỳ lạ.
Đây có thật là vị trí thức trẻ dịu dàng, ít nói, không thích gây sự mà anh ta từng biết không?
Sao anh ta lại có cảm giác cô biến thành một người khác rồi nhỉ?
Chẳng lẽ đây mới chính là con người thật của cô, còn dáng vẻ trước đây chỉ là đang giả vờ vì chưa quen với cuộc sống ở nông thôn?
Anh ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa thông suốt.
Nhưng đây không phải lúc để nghĩ mấy chuyện này. Là đội trưởng, anh ta phải giải quyết xung đột giữa xã viên trong đội trước đã.
Chỉ trong chốc lát mà hai người này đã làm ít hơn hẳn so với người khác rồi!
“Vợ nhà họ Điền! Cô nói đi, những gì đồng chí Lâm nói có đúng không?!”
Có đội trưởng ở đây, Vương Thúy Hoa không còn sợ Lâm Ngọc Kiều nữa.
Cô ta lập tức phủ nhận câu nói lúc nãy của mình, vươn cổ lên lớn tiếng cãi lại: “Đội trưởng, tôi nói thật đấy! Anh nhìn xem trong cả buổi sáng nay cô ta làm được bao nhiêu việc? Anh nói xem có phải cô ta lười biếng trốn việc không? Có phải nên trừ công điểm của cô ta không?!”
Lâm Ngọc Kiều lạnh lùng nhìn cô ta, chậm rãi bước lên một bước.
Vương Thúy Hoa vội vàng nép ra sau lưng Trần Đại Tráng, sợ cô lại bất ngờ ra tay.
Tuy trông có vẻ cô ta cũng đánh lại được, nhưng một khi đã đánh nhau thì hậu quả không đáng.
Đánh người không đáng sợ, đáng sợ là hậu quả sau khi đánh người.
Nếu cô ta lỡ tay đánh cô thanh niên trí thức này bị thương, chẳng phải vừa mất tiền vừa rước thêm phiền phức sao?
Trong đầu Vương Thúy Hoa nhanh chóng suy tính.
Trần Đại Tráng đứng chắn trước mặt cô ta, đưa tay day day thái dương.
Cái cô vợ nhà họ Điền này đúng là rảnh chuyện!
Anh ta biết rõ vì sao Lâm Ngọc Kiều làm việc chậm, vậy mà còn chưa nói gì, cô ta lại lắm chuyện làm gì?!
Trần Đại Tráng liếc nhìn Lâm Ngọc Kiều, suy nghĩ một chút rồi nghiêm mặt quay sang mắng Vương Thúy Hoa: “Cô nói cô ấy lười biếng không chịu làm việc, thế còn cô thì sao?
Cô thử so xem tiến độ của hai người có hơn kém nhau là bao? Cô còn dám lên tiếng trách móc người khác sao?
Mau xin lỗi đồng chí Lâm ngay, rồi đi làm việc cho tôi! Nếu sáng nay không hoàn thành công việc, thì đừng mong về nhà ăn cơm trưa!”
Vừa nghe vậy, Vương Thúy Hoa trợn trừng mắt nhìn đội trưởng, không chịu nổi nữa.
“Dựa vào đâu?!
Dựa vào đâu mà tôi phải xin lỗi cô ta? Tôi không xin lỗi đấy!
Tôi đi làm việc ngay đây! Trưa nay tôi còn phải về nấu cơm cho con ăn nữa!”
Nói rồi cô ta định xoay người rời đi, nhưng Lâm Ngọc Kiều không nhận được lời xin lỗi hay bất kỳ hình phạt nào thì nhất quyết không để cô ta đi dễ dàng như thế.
Thấy Vương Thúy Hoa định bỏ đi, cô lập tức giơ tay chắn đường.
“Chị Vương! Chị vừa vu khống tôi, còn đòi trừ công điểm của tôi, bây giờ lại muốn phủi tay rời đi?
Chị mau xin lỗi tôi! Nếu không, hôm nay tôi không cần công điểm này, nhưng chị cũng đừng hòng có được!”
Bây giờ cô có hệ thống hỗ trợ, chỉ cần đổi được điểm tích lũy thì chẳng lo thiếu ăn thiếu uống.
Vậy nên cô cũng không cần quá nhiều công điểm, chỉ cần cuối năm đủ định mức là được.
Cô không lo, nhưng Vương Thúy Hoa thì có!
Cô ta là người sinh ra và lớn lên ở làng Hồng Dương, cả năm đều phải trông cậy vào công điểm để sống qua ngày.
Nếu Lâm Ngọc Kiều quyết ăn thua đủ với cô ta, thì ít nhất hôm nay cô ta sẽ mất đi sáu công điểm!
Nghĩ đến đây, thái độ cứng rắn lúc nãy của Vương Thúy Hoa bắt đầu dao động.
Ngay lúc cô ta còn đang chần chừ, Trần Đại Tráng lại giáng thêm một đòn chí mạng.