Gia đình giàu có, ngoại hình điển trai, tương lai còn là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn.
Haizzz~
Lâm Ngọc Kiều khẽ thở dài, trong một khoảnh khắc, cô bỗng có chút ghen tị với Lục Kinh Lễ.
Nhưng chỉ đúng một giây sau, suy nghĩ ấy liền tan biến.
Có gì đáng để ghen tị chứ? Nếu nói về điều đáng ao ước, có lẽ người khác còn phải ghen tị với cô mới đúng.
Dù sao thì ông trời đã cho cô một cơ hội sống lại độc nhất vô nhị, bây giờ trong tay còn có một hệ thống thần kỳ.
Sau này, dù cô có ngốc đến đâu, chỉ cần tận dụng tốt hệ thống này, chắc chắn sẽ có một cuộc sống đầy rực rỡ!
Những công việc trước mùa thu hoạch không quá nặng nhọc, chủ yếu là làm sạch cỏ dại trên cánh đồng.
Dù không nặng, nhưng vẫn đòi hỏi phải nhanh nhẹn và khéo léo.
Tỉnh Đông là một trong những vùng sản xuất lương thực lớn của Hoa Hạ. Đứng ở đầu ruộng nhìn ra xa, từng cánh đồng lúa mì nối liền nhau, kéo dài đến tận chân trời.
Diện tích đất lớn đồng nghĩa với việc có rất nhiều việc phải làm. Nếu không nhanh tay, trong một ngày khó mà hoàn thành số công điểm được giao.
Còn về việc phải “khéo léo”, đó là bởi vì dù là cúi xuống nhổ cỏ hay dùng cuốc để làm sạch, cũng cần phải cẩn thận. Nếu bất cẩn hoặc lơ đãng, rất có thể sẽ nhổ nhầm cây lúa mì, lúc đó thì rắc rối to.
Lúc này, tất cả xã viên đều tranh thủ khi trời còn mát để tập trung làm việc, ai nấy đều vùi đầu vào đám lúa, cố gắng hoàn thành công việc nhanh nhất có thể.
Lâm Ngọc Kiều cầm theo một cái cuốc, bắt đầu vung tay làm cỏ.
Ban đầu, động tác của cô có hơi chậm. Dù trong ký ức vẫn nhớ cách dùng cuốc, nhưng cơ thể vẫn chưa phối hợp thuần thục.
May mắn là làm lâu dần cũng quen, cô bắt đầu chăm chỉ cuốc từng nhát một, hì hục nhổ cỏ, mông cũng theo nhịp mà cong lên.
Làm cỏ không thể chỉ cuốc một phát rồi bỏ mặc.
Để ngăn cỏ dại mọc lại hoặc bị sót, phải gom chúng lại thành từng đống. Đến khi gần hết giờ làm, mới mang chúng vứt về phía đầu ruộng.
Các đội trưởng của từng đội nhỏ sẽ thường xuyên đi kiểm tra, xem có ai lười biếng hoặc giả vờ làm việc hay không.
Đội trưởng của đội ba tên là Trần Đại Tráng. Đúng như cái tên của anh ta, Trần Đại Tráng thực sự rất to con. Anh ta mặc một chiếc áo ba lỗ đã bạc màu, trên cánh tay rám nắng lộ rõ những khối cơ bắp săn chắc, một vóc dáng cường tráng điển hình do lao động nông nghiệp mang lại.
Lúc đi ngang qua chỗ của Lâm Ngọc Kiều, Trần Đại Tráng liếc nhìn bóng dáng cô đang cúi xuống làm việc, rồi đảo mắt sang hai đống cỏ dại sau lưng cô.
Làm hơi chậm.
Nhưng anh ta cũng không nói gì. Dù gì thì trí thức Lâm cũng chỉ mới đến làng chưa đầy bốn tháng. Nhìn cô có vẻ yếu ớt, nhưng làm việc cũng không đến nỗi nào.
Có điều, hôm nay tốc độ của cô chậm hơn hẳn.
Tối qua, trong lúc trò chuyện với trưởng làng, anh ta nghe nói rằng chiều hôm qua, cô gái này đã rơi xuống sông khi giặt đồ.
Haiz, đám trí thức thành phố này…
Nghĩ đến đây, Trần Đại Tráng không nói gì thêm, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
“Vợ nhà họ Điền! Cô không lo làm việc mà cứ ngó nghiêng gì thế?!”
“Nhìn nữa, cẩn thận tôi trừ công điểm của cô đấy!”
Tiếng quát lớn của Trần Đại Tráng vang lên, khiến Lâm Ngọc Kiều đang chăm chú làm việc cũng phải dừng tay, quay đầu nhìn qua.
Người bị mắng là một người phụ nữ đội khăn xanh. Cô chỉ liếc qua hai cái rồi nhanh chóng cúi đầu tiếp tục làm việc.
Người mà đội trưởng vừa mắng chính là một trong những phụ huynh đã xúi con mình chạy đến xin ăn xin uống từ đám thanh niên trí thức, tên là Vương Thúy Hoa, con dâu nhà họ Điền.
Dùng giọng điệu của vùng Đông Bắc mà nói, thì kiểu người như Vương Thúy Hoa chính là loại tham vặt, hở ra là thích chiếm lợi nhỏ.
Nghe đâu cả cái làng Hồng Dương này ai cũng biết cô ta nổi danh vì tính tham lam, chỉ cần nhà ai có chút gì ngon, đồ gì có thể lấy được, cô ta đều có thể đánh hơi thấy như chó săn, sau đó mặt dày mày dạn mà đến xin xỏ.
Nhưng cũng chính vì cái thói xấu này mà cả làng không ai ưa nổi cô ta. Mọi người bị làm phiền đến phát bực, mỗi lần nhìn thấy Vương Thúy Hoa đều không có sắc mặt tốt.