Trọng Sinh 70: Mỹ Nhân Liệt Giường Mang Không Gian Nghịch Tập

Chương 31:

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm Ngọc Kiều vừa suy nghĩ chuyện này, vừa bước theo mấy thanh niên trí thức khác, cùng nhau đi đến sân lúa của làng để tập trung.

Làng Hồng Dương không lớn, trong làng được chia thành bốn đội sản xuất.

Lúc họ mới đến, mấy đội trưởng tranh nhau chọn người. Cuối cùng, Lâm Ngọc Kiều được phân vào đội bốn.

Bốn đội trong làng cũng có thứ bậc rõ ràng.

Đội một là những người siêng năng nhất, sản lượng lương thực trồng ra cũng cao nhất.

Kế đó là đội hai.

Đội ba thì trung bình, không giỏi cũng không quá tệ.

Còn đội bốn thì... hội tụ toàn những người lười biếng, làm việc tà tà cho có.

Sự phân chia này ảnh hưởng trực tiếp đến chuyện phân lương thực và tiền bạc vào cuối năm. Nhìn vào kết quả là có thể biết được đội nào làm việc hiệu quả thế nào.

Khi mọi người lần lượt tập trung đầy đủ, các đội trưởng bắt đầu bài diễn văn quen thuộc hằng ngày.

Hiện tại là giữa tháng tám, còn khoảng hơn một tháng rưỡi nữa là đến vụ thu hoạch. Lúc này công việc không quá nặng nhọc, nhưng cũng không thể lơ là.

Sau khi huấn thị xong, công việc trong ngày chính thức bắt đầu.

Lâm Ngọc Kiều theo mọi người đến kho nhận nông cụ, sau đó chậm rãi cùng xã viên đội ba đi về phía ruộng.

Trời lúc này đã sáng hẳn, cơn gió mát lành phả vào mặt, mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ từ xa đưa lại.

Cô cầm một chiếc cuốc nhỏ, từng bước đi trên con đường đất mềm, đến khi đứng giữa cánh đồng, trước mắt liền hiện ra một biển lúa xanh mướt, kéo dài đến tận chân trời.

Gió nhẹ lướt qua, tạo thành từng đợt sóng lúa dập dìu. Những bông lúa lay động trong gió, phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.

Hương thơm của đất quyện cùng mùi cỏ nhàn nhạt, thật dễ chịu.

Lâm Ngọc Kiều nhìn ngắm khung cảnh ấy, khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Đã bao lâu rồi cô chưa được hít thở bầu không khí trong lành thế này?

Kiếp trước, từ khi bị liệt, nơi xa nhất mà cô có thể đi đến chính là trước cửa nhà.

Lúc ấy, mẹ cô đã ngoài sáu mươi, bảy mươi, việc có thể dìu cô ra ngoài hóng gió đã là một điều đáng quý.

“Ôi chao, đồng chí Lâm, sao còn đứng ngây ra đấy? Mau đi thôi!”

Lâm Ngọc Kiều giật mình quay lại, ánh mắt sáng rực nhìn người vừa lên tiếng.

Thì ra là thím Thôi, một người cùng đội bốn với cô.

“Thím Thôi!”

Cô mỉm cười chào bà ta.

“Ôi chao~ Mau đi làm thôi, tranh thủ lúc trời chưa nắng gắt mà làm cho xong việc.”

“À mà này.” Thín Thôi hạ giọng, vẻ mặt đầy tò mò: “Hôm qua cháu bị sao thế? Nghe đội trưởng nói cháu bị ốm à?”

“À... không có gì nghiêm trọng đâu ạ, chỉ hơi mệt chút thôi.”

Thím Thôi vỗ tay một cái, vẻ mặt hớn hở như chợt nhớ ra chuyện gì.

“Thế này nhé, đồng chí Lâm, hay là nghe thím một lần đi? Thím nói thật, thằng Trường Thuận nhà ông Vương ấy, nó hiền lành, lại tốt tính...”

Lâm Ngọc Kiều cúi mắt, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, trong khi lắng nghe thím Thôi thao thao bất tuyệt về chuyện muốn làm mối cho cô.

Thực ra, dù là kiếp trước hay kiếp này, trước khi cô lên đường về nông thôn, mẹ đã dặn đi dặn lại rằng dù có vất vả đến đâu, cũng phải cắn răng mà chịu đựng.

Tuyệt đối không được vì khổ sở mà vội vàng cưới bừa một người.

Kiếp trước, cô đã nhớ kỹ lời mẹ dặn.

Cô không lấy người nông thôn, nhưng lại rơi vào tay Dương Kiến Hoa, một thanh niên trí thức được điều về vùng quê như cô.

Cũng vì mang thai mà cô buộc phải kết hôn. Mãi đến sau khi sinh con, cô mới lấy hết can đảm viết thư báo tin cho mẹ.

Và lần đó, người mẹ chưa từng nổi giận với cô lại tức giận đến mức lập tức mua vé tàu đi thẳng đến tỉnh Đông.

Suốt chặng đường dài, mẹ cô giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, mang theo cả bụng đầy lửa giận.

Thế nhưng, khi đến nơi và nhìn thấy cô con gái vốn được nuông chiều từ nhỏ nay đã tiều tụy, vàng vọt, chẳng còn nét yếu mềm đáng yêu của ngày trước, cơn giận của bà lập tức tiêu tan, chỉ còn lại sự xót xa và hối hận.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 19%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)