“Ưm!”
Lâm Ngọc Kiều giật mình rên lên một tiếng, đưa tay chộp lấy cổ tay anh: “Kinh Lễ, đừng nghịch nữa, lát nữa còn phải sang chào ông bà nội đấy...”
Nói rồi cô lồm cồm ngồi dậy định mặc quần áo rồi rửa mặt.
Ai ngờ vừa chống tay ngồi dậy, đã bị Lục Kinh Lễ đè trở lại giường.
Ánh mắt anh bùng lên ham muốn, giọng khàn khàn: “Nghe lời, chúng ta đi trễ chút cũng được mà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây