Trọng Sinh 70: Mỹ Nhân Liệt Giường Mang Không Gian Nghịch Tập

Chương 29:

Chương Trước Chương Tiếp

Cô chỉ từng thấy người khác làm, nhưng chưa bao giờ tự tay thực hiện.

Thế mà suốt ba tháng đi lao động ở nông thôn, những việc chưa từng làm qua, cô đều đã trải nghiệm hết.

Nghĩ đến việc lát nữa phải ra đồng làm việc, Lâm Ngọc Kiều vừa súc miệng vừa bất giác thở dài.

Thôi kệ, chịu đựng đến sau vụ thu hoạch mùa thu là cô không còn phải khổ cực như vậy nữa.

Đây cũng là lý do vì sao mẹ cô lại chọn tỉnh Đông để gửi cô đi lao động.

Tỉnh Đông sản xuất nhiều lương thực, không lo bị đói, quan trọng nhất là khi trời trở lạnh, cô sẽ không cần phải ra đồng nữa.

Nghĩ đến sự chu đáo của mẹ, cô nhanh chóng rửa mặt qua loa, rồi vào phòng thoa một ít kem dưỡng da tuyết hoa lên mặt.

Sau đó, cô bưng thức ăn ra bàn ăn ngoài sân, chậm rãi húp cháo ngô và nhai bánh bột ngô.

Bữa sáng vừa kết thúc, họ vừa dọn dẹp xong thì từ đầu làng đã vang lên tiếng chuông quen thuộc.

“Đi làm đồng thôi~ Đi làm đồng thôi~”

Trần Anh vừa đội nón rơm lên vừa lớn tiếng gọi vào trong nhà: “Đi nào!”

“Ra ngay~”

“Chờ tôi với!”

Lâm Ngọc Kiều đội mũ, quấn khăn mặt vào cổ, rồi cùng các cô gái khác bước ra khỏi khu nhà của thanh niên trí thức.

Cánh cổng vừa mở ra, mấy đứa trẻ quen mặt trong làng vừa thấy họ liền “vèo vèo vèo” chạy biến đi mất.

Trần Anh trừng mắt nhìn theo đám nhóc đó, thấy bọn chúng không còn lao tới cản đường như trước, cô ấy mới hài lòng gật đầu rồi tiếp tục đi về phía ruộng.

Lâm Ngọc Kiều đi phía sau ba người, ngẩng đầu nhìn về phía bọn trẻ vừa chạy, rồi ánh mắt dừng lại ở một cô bé đang đứng bên gốc cây, ánh mắt rụt rè nhìn về phía họ.

Trong lòng cô chợt có suy tính.

Nếu nói vì sao khu nhà của thanh niên trí thức thường xuyên bị đám trẻ trong làng vây quanh, thì phải kể từ khi nhóm cũ vừa đặt chân đến đây.

Người dân quê ai cũng biết dân thành phố có tiền.

Đặc biệt, khi làng Hồng Dương đột nhiên có một nhóm thanh niên trí thức được điều về, dân trong làng nhìn thấy họ mang theo đống hành lý to nhỏ, lại còn ăn mặc sạch sẽ, chỉnh tề hơn người trong làng, trong lòng ít nhiều cũng có chút ghen tị.

Nhưng ghen tị là một chuyện, chẳng ai dám thẳng thừng chạy đến đòi xin đồ từ tay họ cả.

Dù sao, cây có vỏ, người có mặt mũi, có người giữ liêm sỉ, cũng có kẻ chẳng quan tâm.

Trong làng có vài kẻ thích tính toán, nhìn đám thanh niên trí thức tay xách theo đồ từ thành phố về, trong lòng thèm muốn không thôi...

Bọn họ ngại đi chiếm lợi, nhưng có trẻ con thì lại khác!

Chỉ cần bảo trẻ con đưa tay ra xin, chẳng phải kiểu gì cũng xin được sao?

Hơn nữa, bọn họ chẳng bận tâm chuyện này đúng hay sai. Nếu con cái có thể xin được đồ ăn, vậy chẳng phải nhà họ có thể tiết kiệm được một phần lương thực hay sao?

Lúc mới đến, Trần Anh và mấy người trong nhóm không hề biết trong làng còn có kiểu người như vậy.

Thế nên, khi thấy mấy đứa trẻ con vây trước cổng điểm tập trung thanh niên trí thức để chìa tay xin đồ ăn, họ vừa khó chịu vừa bất lực.

Ban đầu, họ định cho một ít bánh kẹo để đuổi đi cho xong chuyện. Nhưng không ngờ, một khi đã cho thì lại không thể dừng được nữa.

Không chỉ là không cho thì không chịu đi, mà lũ trẻ còn chặn đường không cho mấy thanh niên trí thức đi làm.

Nếu chỉ là trẻ con xin đồ ăn thì thôi đi, nhưng giờ bọn chúng lại phá đến mức chặn luôn kế sinh nhai của họ.

Dù có tốt tính đến đâu, Trần Anh và Vương Kiến Quân cũng không thể nhịn được nữa!

Thế là bọn họ lập tức túm mấy đứa cầm đầu dắt đến gặp đội trưởng.

Đội trưởng đội sản xuất của làng Hồng Dương cũng đồng thời là trưởng làng.

Thấy trong làng xảy ra chuyện như vậy, đội trưởng cảm thấy vô cùng mất mặt.

Vừa mở miệng, ông ấy liền mắng té tát vào mặt mấy bậc phụ huynh kia.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 19%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)