Anh xoa mái tóc đen của cô, giọng trầm ấm: “Cảm ơn em, Ngọc Kiều.”
“Không có gì đâu~”
Lâm Ngọc Kiều mỉm cười, nghĩ đến việc không thể ở ngoài quá lâu, kẻo mẹ phát hiện.
“Anh này, em đi trước đây. Anh cũng nghỉ sớm đi nhé, cố thêm mấy ngày nữa, chúng ta sẽ cùng lên đường.”
Nói xong, cô siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay anh, rồi nhẹ buông ra, xoay người định rời đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây