Lúc Lục Kinh Lễ vẫn còn đắm chìm trong cái ôm chủ động khi nãy của Lâm Ngọc Kiều, thì đoàn tàu đi Bắc Kinh gầm vang rời khỏi sân ga, chậm rãi nhưng kiên định.
Anh đứng yên tại chỗ, nhìn theo con tàu dần xa khuất, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt, vẫn chưa chịu rời đi.
“Kinh Lễ, cô ấy đi rồi, chúng ta cũng nên lên xe thôi.”
Đỗ Tử Dương xách hành lý của mình và Hồ Thanh Thanh đi đến, thấy Lục Kinh Lễ đứng thất thần ngoài sân ga thì không nhịn được nhắc một câu.
“Ờ… được…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây