Lâm Ngọc Kiều nghĩ đi nghĩ lại rồi thôi.
Chỉ dựa vào đôi tay nhỏ bé này của cô, muốn bắt thịt rừng chắc là khó lắm, mà giăng bẫy thì càng không thể.
Nhưng nếu không bắt được thịt rừng thì cô vẫn có thể hái quả dại đem bán mà!
Sắp sang thu rồi, chắc chắn trên núi có rất nhiều loại quả dại có thể ăn được. Hái một ít mang ra chợ bán, chắc cũng kiếm được chút tiền.
Quyết định xong.
Lâm Ngọc Kiều nhanh chóng lau người, nhưng khi tay đưa lên cổ, cô bỗng cảm thấy có gì đó khác thường ở ngay chính giữa cổ, chỗ gần xương ức.
Cô cúi đầu nhìn xuống dưới ánh đèn dầu, phát hiện đó là một cục thịt nhỏ màu đỏ, cỡ bằng hạt đậu xanh.
Lâm Ngọc Kiều nhìn chằm chằm vào nó, trong lòng đầy nghi hoặc.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, vị trí này trên cơ thể cô chưa từng có thứ gì mọc lên!
Cô nghĩ có thể chỉ là dính phải vết bẩn, liền đưa tay ra chà xát mạnh hơn.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, đầu cô bỗng nhiên ù đi một tiếng.
Trước mắt cô lập tức trở nên choáng váng.
Còn chưa kịp phản ứng, cô đã nghe thấy bên tai vang lên một âm thanh liên tục:
[Tít tít tít, hệ thống đổi điểm đang khởi động.]
[Tít tít tít, hệ thống đổi điểm đã khởi động xong, xin hỏi ký chủ có muốn kích hoạt hệ thống không?]
Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai cô.
Nghe thì hay thật.
Nhưng âm thanh đột ngột xuất hiện này khiến toàn thân Lâm Ngọc Kiều cứng đờ, không dám cử động.
Cái quái gì vậy?!!!
Là cô bị ảo giác, hay trong phòng này có ma?
Cô còn đang hoang mang thì giọng nữ trong trẻo kia lại vang lên lần nữa.
[Xin hỏi ký chủ có muốn liên kết với hệ thống đổi điểm không?]
Lần này, Lâm Ngọc Kiều đã nghe rõ.
Hệ thống đổi điểm?!
Cô biết đổi điểm là gì, nhưng hệ thống là cái gì?
Cô siết chặt nắm tay, căng thẳng liếc nhìn xung quanh căn phòng trống trơn, nhỏ giọng hỏi: “Mi... mi là thứ gì? Sao lại muốn ta liên kết với mi?”
Ban đầu Lâm Ngọc Kiều còn sợ hãi, nhưng nghĩ lại bản thân đã sống lại một lần, cô đột nhiên không còn sợ nữa.
Nghe thấy câu hỏi của cô, hệ thống lập tức trả lời:
[Hệ thống này là một hệ thống đổi điểm vi mô thử nghiệm, được phát triển bởi Công ty Công nghệ Hoa Hạ.
Hệ thống này được gắn vào một hạt chu sa, vào năm 2007, thông qua nhiều con đường khác nhau, cuối cùng đã đến tay ký chủ.
Tuy nhiên, ở kiếp trước, ký chủ chưa từng kích hoạt hệ thống này.
Sau đó, trong một trận hỏa hoạn, ký chủ đã thiêu cháy chính mình, đồng thời ngọn lửa cũng làm hệ thống dung hợp vào linh hồn của ký chủ, theo ký chủ trở về những năm 70.
Vừa rồi, khi ký chủ mạnh tay chà xát hệ thống, đã vô tình kích hoạt nó.
Vậy, xin hỏi ký chủ có muốn liên kết với hệ thống đổi điểm không?]
Lâm Ngọc Kiều sững sờ.
Những gì hệ thống này nói quá chấn động, nhưng cô lại hiểu được từng chữ.
Cái hạt chu sa mà nó nhắc đến, cô nhớ rất rõ.
Năm 2007, mẹ cô từng đi chùa và mang về cho cô một hạt chu sa, nói rằng nó có thể trừ tà hộ thân, còn bỏ ra hẳn hai trăm tệ để mua.
Lúc đó cô thấy hai trăm tệ mà chỉ đổi lấy một hạt chu sa bé tí, đúng là quá lãng phí, còn nghĩ mẹ mình bị lừa.
Vì vậy, cô chẳng bao giờ đeo nó cả, chỉ vứt sang một bên.
Lần cuối cùng cô đeo nó, cũng chỉ là do nhất thời nổi hứng.
Không ngờ, chính sự tùy hứng đó lại khiến cô mang một thứ thần kỳ như vậy về những năm 70.
Cô hít sâu một hơi, hỏi: “Mi có tác dụng gì? Hay có thể giúp ta cái gì?”
Nghĩ đến việc kiếp trước cô chưa từng kích hoạt nó, Lâm Ngọc Kiều bỗng cảm thấy tiếc nuối.
Nếu hệ thống này có thể giúp cô lấy lại sức khỏe, vậy thì đâu cần dùng đến cách tự sát để trả thù nữa!
[Tất nhiên là có ích rồi, ký chủ!
Hệ thống này không giỏi thứ gì khác, nhưng có thể giúp ký chủ trở thành người giàu có trong thời đại này!