Trọng Sinh 70: Mỹ Nhân Liệt Giường Mang Không Gian Nghịch Tập

Chương 2:

Chương Trước Chương Tiếp

Vừa nghĩ đến chuyện xảy ra cách đây một tháng, cái ngày mà người đàn bà trơ trẽn này đột ngột đến nhà, thản nhiên khoe khoang và phơi bày một sự thật tàn nhẫn mà trước đây cô chưa từng biết, ánh mắt của Lâm Ngọc Kiều lập tức trở nên lạnh lẽo, đầy hận thù.

Nỗi căm hận với kẻ trước mặt tựa như một con rắn độc, từng vòng siết chặt lấy trái tim.

Cô căm phẫn đến mức chỉ muốn bật dậy khỏi giường, dùng hàng ngàn nhát dao để xé nát kẻ kia, giải tỏa cơn giận chất chứa trong lòng.

Nhưng sự thật phũ phàng là, đôi chân cô đã tê liệt suốt hai mươi năm qua, khiến cô hoàn toàn bất lực trước sự sỉ nhục và chà đạp của Khổng Ngọc Hà.

Chẳng lẽ cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn bà đó ngang nhiên khoe khoang, cười nhạo trước mặt mình?

Ánh mắt của Lâm Ngọc Kiều bất giác rơi xuống thứ trong tay mình. Sự tỉnh táo dần trở lại trong đôi mắt lạnh lùng.

Cô ngửi thấy một mùi hăng hắc, càng lúc càng nồng đậm trong không khí, và trong lòng, có một sự bình tĩnh kỳ lạ tràn ngập.

Kẻ đã khiến cô phải sống đời tàn phế, chìm trong khổ đau suốt hơn hai mươi năm, giờ đang đứng ngay trước mặt.

Cô không thể xé xác ả ta ra, nhưng có thể kéo ả cùng xuống địa ngục bằng một cách khác.

Cô sẽ khiến Khổng Ngọc Hà sống không bằng chết. Sẽ bắt ả nếm trải nỗi đau tột cùng, đau đớn đến mức không ai có thể chịu đựng nổi.

Khổng Ngọc Hà không bỏ sót biểu cảm thoáng qua trên gương mặt của Lâm Ngọc Kiều.

Nhếch môi cười khẩy, ánh mắt cô ta lóe lên vẻ đắc ý.

“Hừ, cứ tưởng lần trước tôi nói chuyện đó chị không bận tâm chứ. Hóa ra là giả vờ bình tĩnh để che giấu cảm xúc à!”

Cô ta ngẩng đầu, đưa bàn tay được sơn móng đỏ rực lên ngắm nghía một cách thỏa mãn. Sau đó, cô ta lại nhìn sang Lâm Ngọc Kiều, người từng là niềm ghen tị và đố kỵ lớn nhất của mình, giờ chỉ còn là một cái bóng tiều tụy, yếu ớt.

Cảm giác chiến thắng trào dâng trong lòng. Cô ta nhướng mày, nở nụ cười tự mãn:

“Ôi trời, chị họ, chuyện tôi kể hôm trước, chị đừng trách tôi và Kiến Hoa nhé. Chúng tôi thật sự yêu nhau mà! Là chị cứ cố chấp xen giữa, không cho chúng tôi đến với nhau.

Nếu lúc đó chị chịu ly hôn, liệu chị có rơi vào hoàn cảnh này không?”

Những lời nói trơ tráo cùng nụ cười đắc thắng trên khuôn mặt Khổng Ngọc Hà khiến dạ dày của Lâm Ngọc Kiều quặn lên từng cơn.

Cô cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, rồi lại ngửi thấy mùi trứng thối trong không khí càng lúc càng nồng.

Trong lòng cô dần cảm thấy thời điểm đã đến.

Cô lặng lẽ siết chặt vật trong tay, ngón tay hơi co lại. Ánh mắt lạnh lùng, cô cất tiếng hỏi, giọng khàn đặc:

“Lần này cô lại đến đây để nói gì nữa?”

Trong hai mươi năm qua, với người ngoài, việc Khổng Ngọc Hà đến thăm Lâm Ngọc Kiều luôn được xem như một hành động tốt bụng của người em họ.

Nhưng Lâm Ngọc Kiều và mẹ cô đều biết rõ, Khổng Ngọc Hà chẳng phải đến để thăm nom ai cả.

Mục đích thật sự của ả là để khoe khoang.

Ả không ngừng kể lể về cuộc hôn nhân hạnh phúc với Dương Kiến Hoa, về cuộc sống viên mãn và về cậu con trai ngoan ngoãn của họ, như thể muốn dùng từng lời nói để xé nát lòng tự trọng cuối cùng của Lâm Ngọc Kiều.

Lý do Khổng Ngọc Hà có thể dễ dàng vào nhà Lâm Ngọc Kiều là vì mẹ cô thường giấu chìa khóa ở bên ngoài khi ra ngoài.

Và tất nhiên, Khổng Ngọc Hà biết rất rõ nơi giấu chìa khóa đó.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 19%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)