Trọng Sinh 70: Mỹ Nhân Liệt Giường Mang Không Gian Nghịch Tập

Chương 18:

Chương Trước Chương Tiếp

Vừa bước qua cửa, cô liền chạm mặt hai nam thanh niên trí thức đang cầm hộp cơm đi tới.

Cô hơi sững người, mất một lúc mới nhớ ra họ là ai.

Nơi họ đang ở là làng Hồng Dương thuộc tỉnh Đông.

Điểm tập trung của thanh niên trí thức trong làng có tổng cộng mười người, năm nam, năm nữ.

Bên nhóm nữ gồm có Trần Anh, Lưu Hương Phượng, Hồ Thanh Thanh, Chu Văn Tĩnh và cô.

Trong đó, Trần Anh là người hay lo chuyện bao đồng nhất, còn Lưu Hương Phượng lại là kiểu ít nói, cả hai đều là thanh niên trí thức cũ, lần lượt 24 và 23 tuổi, một người đến từ tỉnh Hà, một người từ tỉnh Cam.

Họ thuộc nhóm thanh niên trí thức được điều về làng từ năm 1970, tính đến nay đã được bốn năm.

Còn cùng đợt với cô có Hồ Thanh Thanh và Chu Văn Tĩnh, cả hai đều đến từ Bắc Kinh, năm nay 19 tuổi.

Chu Văn Tĩnh, đúng như vừa chứng kiến, tính cách hoàn toàn trái ngược với cái tên “Văn Tĩnh” của mình, thực chất lại là một cô gái có chút kiêu ngạo, đanh đá.

Còn Hồ Thanh Thanh trông thì có vẻ lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy khó gần, nhưng nếu ai nhờ giúp đỡ, cô ấy cũng hiếm khi từ chối.

Ngoài ra, Hồ Thanh Thanh còn có một thân phận đặc biệt, cô ấy chính là “thầy thuốc chân đất” của làng.

Nghe nói, nhà cô ấy vốn là danh gia y học, nhưng vì phong trào bài trừ Đông y, gia đình buộc phải chọn cách sống ẩn dật.

Để đảm bảo an toàn, họ đã sắp xếp cho Hồ Thanh Thanh đến nông thôn làm thanh niên trí thức.

Cô ấy có thiên phú về Đông y, ngay khi vừa đến làng đã chữa khỏi bệnh cho hai nông dân, nhờ vậy mà được trưởng làng trực tiếp giao cho vị trí “thầy thuốc chân đất”, công điểm cũng được tính theo tiêu chuẩn riêng.

Còn nhóm nam gồm có ba thanh niên trí thức cũ: Phùng Hòa Kiệt, Vương Kiến Quân, Nghiêm Tiểu Bình.

Phùng Hòa Kiệt là người đến từ tỉnh Sơn, năm nay 25 tuổi, tính cách lầm lì, không hay nói chuyện, chỉ biết cắm đầu cày cuốc kiếm công điểm.

Nghe nói, cứ mỗi mùa thu hoạch xong, khi đổi công điểm lấy lương thực, anh ta đều cố đổi thêm tiền để gửi về nhà...

Về số tiền gửi về quê, họ chưa từng nghe anh ta nhắc đến chuyện sẽ dùng vào việc gì.

Vương Kiến Quân và Nghiêm Tiểu Bình đều là người tỉnh Tây, hai người đều hai mươi bốn tuổi. Trong đó, Vương Kiến Quân có khuôn mặt góc cạnh, già dặn hơn tuổi, cùng với Trần Anh phụ trách quản lý nhóm nam thanh niên trí thức.

Cả ba người họ, cùng với Trần Anh và Lưu Hương Phượng, đều đến đây từ năm 1970.

Tuổi trẻ của họ, những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời, đều đã gắn chặt với nơi này suốt bốn năm qua.

Lâm Ngọc Kiều thầm thở dài trong lòng, sau đó ngước mắt nhìn hai thanh niên trí thức trước mặt.

Hai người này đến vùng quê cùng thời điểm với cô, Hồ Thanh Thanh và Chu Văn Tĩnh, chính là ba tháng trước.

Bọn họ lần lượt là Lục Kinh Lễ và Đỗ Tử Dương, đều hai mươi tuổi, đến từ thủ đô Bắc Kinh.

Nghe nói từ khi còn ở Bắc Kinh, hai người họ đã là bạn thân. Bố mẹ họ đều làm việc trong các cơ quan quan trọng. Vì chịu ảnh hưởng của thời kỳ biến động, nhà họ Lục quyết định đưa Lục Kinh Lễ về nông thôn lánh nạn tạm thời.

Nhà họ Đỗ thấy nhà họ Lục làm vậy cũng lập tức bắt chước, đưa con trai mình đi cùng.

Đỗ Tử Dương có vẻ ngoài phong trần, lãng tử, ánh mắt lại đầy vẻ kiêu ngạo đặc trưng của người Bắc Kinh.

Lâm Ngọc Kiều luôn có cảm giác rằng tên này nhìn người bằng nửa con mắt, khiến ai thấy cũng muốn cho anh ta một trận.

Còn về Lục Kinh Lễ…

Cô chẳng kiêng dè gì mà nhìn chằm chằm vào thanh niên trí thức đang đứng trước mặt mình.

Ừm.

Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Lục Kinh Lễ vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng, xa cách, khiến người khác không dám lại gần.

Cô nhìn anh lâu hơn một chút, không phải vì tò mò, mà là vì ở kiếp trước, những năm tháng nằm liệt giường chán đến mức chỉ biết xem báo hay tivi, cô đã từng nhìn thấy hình ảnh hoặc tin tức về anh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 19%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)