Trọng Sinh 70: Mỹ Nhân Liệt Giường Mang Không Gian Nghịch Tập

Chương 17:

Chương Trước Chương Tiếp

Đương nhiên là để tránh điều tiếng rồi.

Từ bờ sông về điểm trí thức phải đi qua con đường chính của làng, buổi chiều các xã viên đều ở nhà. Nếu bị nhìn thấy một nam trí thức ôm một nữ trí thức bị ngất trở về, thì chắc chắn câu chuyện sẽ bị tam sao thất bản thành đủ loại phiên bản ly kỳ.

Lâm Ngọc Kiều lúc này hoàn toàn tập trung vào lời của Trần Anh, không hề nhận ra vẻ mặt có chút không tự nhiên của cô ấy.

Thì ra là một bà thím trong làng đã cứu mình...

Ân cứu mạng, cô nhất định phải cảm ơn!

Ngoài ra, còn có Trần Anh và Thanh Thanh đã giúp khiêng cô về, cô cũng phải cảm ơn họ thật tử tế.

Nghĩ đến đây, Lâm Ngọc Kiều lập tức muốn hỏi thăm địa chỉ của người thím đã cứu mình.

“Chị Trần Anh, người thím đã cứu em sống ở đâu trong làng vậy? Em muốn đến cảm ơn bà ấy.”

Trong tay cô hiện giờ không có thứ gì đáng giá để tặng, nhưng nếu biết được địa chỉ, cô có thể ra thị trấn mua ít trứng gà để mang đến cảm ơn.

“Ơ...”

Trần Anh ngẩn người khi bị hỏi bất ngờ, chớp mắt rồi “ồ” một tiếng, sau đó vội vàng đáp: “Ôi chao, lúc đó chị chỉ lo cho tình trạng của em, mà bà thím kia lại đến rồi đi quá nhanh, chị với Thanh Thanh còn chưa kịp nhìn rõ mặt bà ấy nữa.”

Ngay sau đó, Trần Anh xua tay, giọng điệu không mấy bận tâm: “Nhưng không sao đâu, ai cứu em không quan trọng, quan trọng là bây giờ em không sao cả. Với lại, sau này nếu đi giặt đồ thì nhớ rủ chị đi cùng, đừng để xảy ra chuyện nguy hiểm thế này nữa.”

Không quan trọng sao?

Lâm Ngọc Kiều chớp mắt, nghĩ ngợi một chút, có lẽ bà thím đó thật sự chỉ tiện tay cứu cô mà thôi.

Xem ra sau khi trọng sinh, vận may của cô cũng tốt hơn rồi, còn gặp được một “Lôi Phong sống“.

Nếu đã không biết bà thím đó là ai, vậy thì trước mắt, cô cần cảm ơn Trần Anh và Thanh Thanh trước đã.

Lâm Ngọc Kiều vừa định mở miệng cảm ơn, thì đột nhiên một âm thanh không đúng lúc vang lên.

“Ọc ọc~”

Chiếc bụng đói của cô bắt đầu biểu tình.

Lâm Ngọc Kiều chớp chớp mắt, có chút ngại ngùng xoa nhẹ bụng mình.

“Ôi trời, lo nói chuyện với em mà quên mất, chắc đói lắm rồi nhỉ? Nếu còn thấy khó chịu, để chị mang cơm vào cho em nhé?”

Trần Anh vừa nghe tiếng bụng cô kêu liền vội vàng nói, đồng thời xoay người định đi đến bếp lấy phần cơm đã được giữ ấm.

“Không cần đâu chị Trần Anh, em tự lấy được mà.”

Thấy cô ấy định đi lấy cơm, Lâm Ngọc Kiều vội vàng ngăn cản, rồi chống tay vào mép giường, cố gắng đứng dậy.

Cô cố điều chỉnh bước chân để không bị lảo đảo quá mức.

Kiếp trước cô nằm liệt giường suốt hơn hai mươi năm, đã quên mất cảm giác đi lại từ lâu.

Trần Anh đi phía trước nên không nhìn thấy dáng đi kỳ lạ của cô.

Nhưng người đang ngồi bên bàn ăn, Chu Văn Tĩnh, thì thấy rất rõ.

Nhìn dáng đi như bà lão của Lâm Ngọc Kiều, cô ấy không nhịn được mà “phụt” cười.

“Ha ha ha ha~”

Lâm Ngọc Kiều khựng lại, nhẹ nhàng chống tay vào khung cửa, quay đầu nhìn Chu Văn Tĩnh đang cười phá lên, bĩu môi một cái.

Buồn cười đến thế sao?

Dù đúng là dáng đi của cô hiện tại không ổn lắm, nhưng đợi cô quen được với việc đi lại, chẳng mấy chốc cô sẽ lại sải bước thoăn thoắt thôi!

Cô lười để ý đến tiếng cười kia, quay đầu đi ra ngoài, chậm rãi tiến về phía bếp.

“Chị Trần Anh, để em làm đi.”

“Không cần đâu, em cứ ra bàn ngồi đợi đi, chị mang ra cho.”

Trần Anh vừa quay đầu lại đã thấy dáng đi có chút lảo đảo của cô, liền nghĩ rằng có thể cô bị đụng trúng chân khi ngã xuống nước.

Thế nên, cô ấy vừa phất tay ra hiệu cho cô ngồi xuống đợi, vừa nhanh nhẹn mở nắp nồi, lấy ra một chiếc bánh ngô và một bát cháo ngô loãng, rồi bưng ra bàn.

Lâm Ngọc Kiều thấy vậy cũng không cố chấp nữa, ngoan ngoãn bước chậm ra cửa chính.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 19%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)