“Tôi không sao, cảm ơn anh, đồng chí Lục.”
Lâm Ngọc Kiều vội ổn định lại nhịp tim hơi hỗn loạn, chân thành nói lời cảm ơn.
Lục Kinh Lễ khẽ gật đầu, sau đó không nói thêm gì, thản nhiên quay người tiếp tục đi về sân lúa.
Đợi anh đi xa, Lâm Ngọc Kiều mới cúi đầu, nhìn chằm chằm vào viên đá vừa suýt làm mình vấp ngã.
Cô tức tối đá nó hai phát, sau đó lại nhanh chóng chạy theo mọi người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây