Vậy mà hôm nay, người lúc nào cũng lạnh nhạt này lại làm một việc hoàn toàn không thuộc về mình.
Đỗ Tử Dương tuy không phải là bạn từ nhỏ của Lục Kinh Lễ, nhưng ít nhiều cũng hiểu được con người anh
Lúc này trong lòng anh ta có cả một đống câu hỏi cần giải đáp.
“Kinh Lễ, sao tự nhiên cậu lại ra tay cứu cái cô Lâm Ngọc Kiều rơi xuống sông đó vậy?”
Không trách Đỗ Tử Dương nghĩ nhiều, vì họ đều đến từ Bắc Kinh, trong lòng ít nhiều vẫn có sự xa cách với đám người nông thôn.
Nhất là loại con gái như Lâm Ngọc Kiều, rõ ràng là muốn giở trò để gây sự chú ý với bạn anh ta.
Anh ta càng không xem trọng những người như vậy.
Cánh cửa nhà họ Lục đâu phải ai cũng có thể bước vào.
Nghĩ đến chuyện mấy tháng trước, dì Lục đã kéo anh ta lại dặn dò hết lần này đến lần khác: bảo anh ta nhất định phải trông chừng cậu con trai bảo bối của bà ấy khi xuống nông thôn.
Mẹ của Lục Kinh Lễ hiểu rõ con trai mình quá xuất sắc, ở Bắc Kinh đã có không ít cô gái thích anh.
Nhưng những cô gái đó đều có gia giáo, những chuyện như bày mưu tính kế hay quyến rũ người khác, họ không đời nào làm.
Huống hồ, xung quanh còn có người lớn giám sát.
Thế nhưng, thời thế ở Bắc Kinh lúc bấy giờ vô cùng rối ren, vì sự an toàn của con trai, cả nhà đã thống nhất đưa Lục Kinh Lễ về nông thôn làm thanh niên trí thức.
Dù mẹ Lục có thương con trai thế nào cũng không thể để anh ở lại thành phố trong tình cảnh này.
So với cuộc sống luôn tiềm ẩn nguy hiểm kia, chịu chút khổ ở nông thôn thì đã là gì.
Cùng lắm họ sẽ gửi thêm tiền và đồ ăn xuống cho anh.
Mấy chuyện này bà ấy không lo lắng, điều duy nhất bà ấy lo là con trai mình sẽ bị những cô gái quê mùa không biết chữ tính kế.
Ví dụ như cố tình bôi nhọ danh dự của Lục Kinh Lễ, hoặc cố ý nhảy xuống sông để ép anh cứu, sau đó viện cớ bị đàn ông ôm mà bắt anh cưới mình...
“Cậu xem, cậu đã ôm rồi, cũng đã bế rồi, lỡ mà...”
Đỗ Tử Dương lải nhải suốt, cứ sợ rằng sau khi cứu Lâm Ngọc Kiều lên bờ, chuyện này sẽ gây ra đủ thứ phiền phức cho bạn mình.
Lục Kinh Lễ liếc nhìn anh ta, trong đôi mắt sâu thẳm lộ rõ vẻ chán ghét.
Là đàn ông mà lại nghĩ ngợi mấy chuyện vớ vẩn này, đúng là mất mặt.
Nếu Đỗ Tử Dương biết bạn mình nghĩ vậy, chắc chắn anh ta sẽ kêu oan ngay lập tức.
Không phải anh ta thích nghĩ mấy chuyện này, mà là trước khi xuống nông thôn, anh ta đã bị mẹ Lục nhồi nhét vào đầu quá nhiều lời dặn dò.
Thêm nữa, anh ta cũng thật sự lo lắng. Nếu Kinh Lễ cưới một cô gái quê mùa, anh ta còn mặt mũi nào quay về đối diện với mẹ Lục đây?
Thấy Lục Kinh Lễ không hề để tâm đến chuyện này, Đỗ Tử Dương bắt đầu sốt ruột.
“Kinh Lễ, không phải tôi suy diễn đâu, mà chuyện này thật sự rất kỳ quái!
Hôm nay đến lượt cậu phải đi gánh nước cho điểm thanh niên trí thức, vậy mà đúng lúc đó, cô ta lại rơi xuống sông, còn ngay đúng thời điểm cậu ra bờ sông múc nước. Cậu không thấy cô ta cố tình sao?”
Lục Kinh Lễ: ...
“Cô ấy không phải loại người đó.”
Lâm Ngọc Kiều đầu óc đơn giản, nếu có bị người khác tính kế thì còn có lý, chứ bảo cô đi tính kế người khác thì... không có cửa đâu.
Còn về lý do vì sao hôm nay anh ra tay cứu người...
Thứ nhất, anh đúng lúc có mặt ở bờ sông.
Thứ hai, khi đó xung quanh chẳng có ai, nếu anh không xuống nước cứu, thì có khi giờ này Lâm Ngọc Kiều đã không còn trên đời nữa, mà bọn họ có khi cũng đang phải đi dự tang lễ rồi.
Còn lý do thứ ba...
Lục Kinh Lễ đến giờ vẫn chưa nghĩ ra được.
Chiều nay, lúc đi lấy nước, anh quả thật có nhìn thấy Lâm Ngọc Kiều ngồi ở hạ lưu giặt quần áo một mình.