…Cảm ơn vì kiếp trước đã nhắc nhở tôi. Tiếc là lúc đó tôi quá mê muội, chẳng chịu nghe lời cô.
Lâm Ngọc Kiều khẽ cười, ánh mắt nhìn cô ấy đầy nghiêm túc.
Chu Văn Tĩnh chớp mắt mấy cái.
“Cảm… cảm ơn tôi? Cảm ơn vì cái gì? À, cô cảm ơn vì cuộn giấy vệ sinh hả? Ừm, tôi nhận tấm lòng của cô rồi.”
Cô ấy vừa nói vừa gật đầu, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên đầy ẩn ý, không muốn để người đối diện phát hiện ra.
Thực ra, bình thường cô ấy cũng không cố ý ghét bỏ Lâm Ngọc Kiều.
Lúc trước cô ấy đến vùng quê này là vì một người. Nhưng khi tới đây, lần đầu tiên gặp Lâm Ngọc Kiều, cô ấy lập tức cảm thấy nguy cơ.
Không ngờ ở cái nơi khỉ ho cò gáy này lại có một nữ trí thức xinh đẹp như thế.
Bản thân cô ấy vốn thuộc kiểu đáng yêu, nhưng so với vẻ dịu dàng, tinh tế của Lâm Ngọc Kiều thì đúng là chẳng có cửa.
Cô ấy cũng không biết người đó có thích kiểu như Lâm Ngọc Kiều không nữa…
Thế là cả ngày cô ấy xem Lâm Ngọc Kiều như đối thủ tưởng tượng.
Nhưng trời đất ơi!
Cái cô gái xinh đẹp mà đến cô ấy cũng ghen tị ấy lại làm chuyện khiến cô ấy không thể nào hiểu nổi!
Lâm Ngọc Kiều lại đi coi một tên cặn bã như báu vật?!
Mắt bị mù à?!
Đúng không?!
Chu Văn Tĩnh không hiểu nổi, dù có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi. Dù kiếp trước có sống đến bảy tám chục tuổi, mỗi khi nhớ lại chuyện năm mười bảy tuổi, cô ấy vẫn thấy cạn lời.
Lúc sắp chết, cô ấy còn nghĩ, nếu có kiếp sau, nhất định cô ấy phải làm rõ chuyện này!
Nhất định phải làm rõ!
Lúc Lâm Ngọc Kiều và Chu Văn Tĩnh đang trò chuyện trong phòng, bên ngoài sân, mấy thanh niên trí thức khác cũng lần lượt ăn tối xong.
“Đồng chí Trần Anh.”
Trần Anh vừa đứng lên định đi rửa bát thì nghe có người gọi tên mình, cô ấy quay lại nhìn nam trí thức kia.
“Có chuyện gì không, đồng chí Đỗ?”
Đỗ Tử Dương có hàng lông mày rậm, đôi mắt sắc sảo pha chút ngang tàng. Anh ta liếc qua người bên cạnh, một chàng trai trông có vẻ lạnh lùng, xa cách, rồi mới quay lại nhìn Trần Anh.
“Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc cô đừng quên những gì tôi nói lúc nãy.”
Trần Anh nhớ lại lời anh ta nói trên bàn ăn, lập tức gật đầu.
Khi xoay người đi, ánh mắt cô ấy vô thức lướt qua người đang ngồi cạnh Đỗ Tử Dương, trong lòng dấy lên một tia khó hiểu.
Vừa nghĩ ngợi, cô ấy vừa cúi xuống rửa bát đũa ở bể nước trong góc sân.
Cũng lúc đó, Hồ Thanh Thanh, người vẫn ngồi bên bàn, ngước lên nhìn Đỗ Tử Dương, thản nhiên phun ra hai chữ: “Thần kinh!”
Giọng không lớn, nhưng đủ để Đỗ Tử Dương nghe rõ.
“Cô nói ai đấy!”
Anh ta nhướng mày, lập tức chỉ tay vào cô ấy, nhưng lại á khẩu, không biết nên nói gì.
Hồ Thanh Thanh nhìn gương mặt vênh váo của anh ta, chẳng chút khách khí, vừa đứng dậy vừa đáp: “Ai tự nhận thì tôi nói người đó.”
“Này, cô…!”
Đỗ Tử Dương nghiến răng, chỉ vào bóng lưng cô ấy, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng biết nói gì.
“Hừ! Ông đây không chấp với cô.”
Anh ta bĩu môi, lầm bầm một câu rồi quay sang nhìn người bạn bên cạnh.
Cũng là đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, cũng là vừa tan làm về, thế nhưng trên người Đỗ Tử Dương vẫn còn vương mùi mồ hôi.
Ngược lại, người bạn bên cạnh anh ta trông lại sạch sẽ, sảng khoái, dường như cái nóng oi bức của mùa hè này chẳng hề ảnh hưởng gì đến anh.
Chiếc áo sơ mi trắng bằng vải dệt ôm lấy thân hình cao ráo, khiến Đỗ Tử Dương nhớ đến những tạp chí thời trang Hồng Kông mà anh ta từng xem ở nhà. Ngoại hình và khí chất của cậu bạn này, so với những người mẫu nam trên tạp chí còn bắt mắt hơn mấy phần.
Ngoại hình xuất chúng, phong thái điềm đạm, xa cách, dường như đã trở thành dấu hiệu nhận diện của Lục Kinh Lễ. Sự lạnh nhạt, hờ hững toát ra từ anh không phải là do cố tình, mà là vì vốn dĩ anh không để tâm đến người khác.