Lâm Tiếu không phán xét cách làm của Dư Chiêu Chiêu, cô chỉ dùng cách liệt kê để bày ra cho Dư Chiêu Chiêu mấy cách làm tiếp theo.
“Ngoại trừ trốn tránh, cậu cũng có thể chủ động đối mặt.” Lâm Tiếu nói với Dư Chiêu Chiêu.
“Tớ không dám...” Nước mắt Dư Chiêu Chiêu tuồn ra ào ạt.
Cô ấy biết trốn tránh là hèn nhát nhưng cô ấy thật sự không có can đảm để đối mặt.
“Tớ biết mình mất tích hai tuần, chắc chắn cha mẹ mình sẽ phát điên…” Nhưng cô ấy chỉ có thể ép bản thân không nghĩ đến chuyện này: “Nhưng nếu tớ không trốn, tớ cảm thấy mình sẽ bị họ ép đến điên.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây