Sau vài giây đồng hồ, Lâm Tiếu không nghe thấy động tĩnh, tin rằng Thẩm Vân đã ngủ.
Cô khẽ thở dài một hơi: “Haiz, chị Tiểu Vân ngủ nhanh thật đấy.”
Hai phút sau, Thẩm Vân nghe được tiếng hít thở của Lâm Tiếu trở nên nhẹ nhàng và đều, hiển nhiên là đã ngủ say.
Thẩm Vân cười bất lực trong bóng tối, Lâm Tiếu không ngủ được đều là gạt người, vừa rồi rõ ràng là cố gắng cưỡng lại cơn buồn ngủ để tán gẫu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tiếu bị chị Tiểu Vân đánh thức, kinh ngạc nhìn sắc trời sáng rỡ ngoài cửa sổ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây